Hai chân Mục Hy bất giác mềm nhũn cũng may bên cạnh Triệu Thần Huân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, lo lắng hỏi:
"Em sao thế?"
Mục Hy nhấc nhấc khoé môi cười có chút cổ quái nói:
"Em đứng lâu quá nên chân hơi mỏi đó mà."
Chứ cô tuyệt sẽ không nói do cô nhìn thấy Lạc Cẩn Du nên sợ đến mức chân cũng run đâu nha.
Đời trước Triệu Hoành vì muốn "vươn một tay" sang thành Nam mà mang cô cùng theo đi tới, ở nơi đó anh ta nếu muốn nhúng chàm sự phát triển màu mỡ của thành Nam thì nhất định phải đối đầu với địa đầu xà ở đó.
Nhưng Triệu Hoành cho dù hiểm độc thế nào cũng không ngờ bản thân xuýt thì bị Lạc Cẩn Du cho một phát súng vào đầu.
Mọi người ở thành Nam e dè Lạc Cẩn Du không phải vì tài trí anh ta hơn người mà là anh ta ngay cả hắc bạch hai giới đều nuốt trọn không từ thủ đoạn.
Triệu Hoành không biết lượng sức đi trêu ghẹo tên điên này, mà Mục Hy đi theo Triệu Hoành cũng xuýt bị Lạc Cẩn Du cho phơi thây ngoài đồng.
Từ đó trở đi cô luôn có chút ám ảnh với Lạc Cẩn Du mà hiện tại sống lại một đời cũng không thể vơi bớt đi nỗi ám ảnh này.
Triệu Thần Huân nhìn sắc mặt Mục Hy có chút nhợt nhạt, quả thật cả tối cô đều chưa từng ngồi xuống nghỉ ngơi liền ôm cô đi đến ghế gần đó ngồi xuống.
Vì lo lắng nên Triệu Thần Huân cũng không để ý đến một tia bất an trong đáy mắt Mục Hy, đưa tay xoa má cô anh nhẹ giọng hỏi:
"Có phải mệt mỏi rồi không? Anh đưa em về nhé?"1
Được anh trấn an Mục Hy hơi lấy lại tinh thần mỉm cười nắm lấy tay anh, nhưng cô còn chưa trả lời thì Lạc Cẩn Du đã đi đến trước mặt hai người.
Một thân âu phục màu đen áo sơ mi bên trong mở tung ba cúc trong vô cùng phóng khoáng phong lưu, nhưng một đôi mắt hẹp dài đầy lạnh lẽo kia đã phá tan sự tùy ý vốn có của Lạc Cẩn Du nhất thời chỉ còn sót lại lệ khí bức người.
"Tôi mới đến cậu đã muốn bỏ chạy?"
Triệu Thần Huân lúc nào mới xoay đầu nhìn người đứng trước mặt, cũng không có gì bất ngờ ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi lo lắng cho bà xã, cậu không có bà xã thì làm sao hiểu được."1
Lạc Cẩn Du híp mắt lúc này chuyển sang nhìn Mục Hy, chỉ thấy cô gái kia mới chạm đến ánh mắt anh đã cúi đầu không tiếng động nhích vào lòng Triệu Thần Huân.
Lạc Cẩn Du hơi nhướng lông mày rất hứng thú nói với Triệu Thần Huân:
"Không ngờ gu của cậu là kiểu này."
Triệu Thần Huân một tay ôm Mục Hy có hơi ngoài ý muốn mà nhíu mày lại, thản nhiên đáp lời Lạc Cẩn Du.
"Được rồi, cậu đừng doạ cô ấy!"
Lạc Cẩn Du nhún vai tỏ ý bản thân không có doạ người.
"Đổi địa điểm nói chuyện đi, tôi không dư thời gian quanh co với cậu đâu."
Cảm thấy chào hỏi đủ, Lạc Cẩn Du cũng không muốn dây dưa thêm liền hất cằm ra hiệu với Triệu Thần Huân.
Triệu Thần Huân biết nơi này không thích hợp để bàn chuyện chính, anh có hơi lo lắng kéo cô gái đang làm đà điểu trong ngực mình ra.
"Hy Hy em ở đây đợi anh một chút, anh bàn chuyện với Lạc tổng xong sẽ đưa em về."
Không phải anh không muốn mang Mục Hy theo mà là anh cảm nhận được cô có chút tránh né Lạc Cẩn Du.
Mục Hy nghe thế thì ngoan ngoãn gật đầu đáp:
"Vâng, em ở đây đợi anh."
Lạc Cẩn Du nhìn hai người một chút rồi mới quay sang nói với Lạc Thần vẫn làm mặt lạnh với mình bên cạnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Để Yêu Anh, truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh , đọc truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh full , Trọng Sinh Để Yêu Anh full , Trọng Sinh Để Yêu Anh chương mới