Biệt Thự Hách Gia. Trong Sảnh Chính. Mọi người bên này từ lúc ở bệnh viện về, ai cũng lo lắng, đều ngồi hết cả ở sảnh.
Nhất là Mạc Dao.
Đứng ngồi không yên, bà vừa nóng lòng con gái, vừa không yên tâm con rể. "Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi.
" A Cẩm chạy vội vào. Mọi người cùng nhìn ra cửa lớn.
Đúng là Hách Liên Mạc Hân.
Một thân mệt mỏi đang chân trần mà đi vào. "Cha mẹ, con về rồi." Hách Liên Mạc Hân mệt mỏi nói. "Sao rồi, Tử Thiên có ổn không con? " Hách Liên Thành hỏi trước tiên. "Anh ấy đã không sao rồi, cha mẹ, con xin phép về phòng.
Con còn có việc cần giải quyết." Dứt lời, cô đi thẳng lên lầu. Hai ông bà nhìn con gái như vậy, đau lòng không thôi, nhưng biết nói thế nào, chỉ đành im lặng, thở dài. Trong phòng, Hách Liên Mạc Hân nhanh chóng tắm rửa, sau đó cô thay một một đồ khá gọn.
Áo pun ngắn, quần jeans bó sát.
Thêm chiếc áo khoác da màu nâu bên ngoài.
Tóc dai" cũng được búi gọn lên ra phía sau. Khoảng một giờ sau, hai ông bà lại thấy con gái vội vã đi xuống.
Hách Liên Mạc Hân cầm chìa khóa xe và điện thoại đi thẳng ra cửa lớn. "Mạc Hân, con lại định đi đâu.
Trời đã tối rồi." Mạc Dao vội chạy theo con gái hỏi. Mạc Dao ôm mẹ, cô bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mẹ, con cần giải quyết một việc.
Xong việc, con sẽ đến chăm sóc cho Tử Thiên.
Có lẽ tối nay, anh ấy sẽ tỉnh lại.
Cha và mẹ mau đi nghỉ ngơi, đừng lo cho con." Dứt lời, cô liền rời đi. "Mạc Hân, con đứng lại cho cha." Hách Liên Thành nghiêm giọng gọi con gái. Biết bản tính của cha, cô đành đứng lại.
Không dám bước thêm nửa bước. "Mạc Dao, sao lại ăn mặc như thế này, nói, con định làm gì.
Gặp ai?" Hách Liên Thành lãnh đạm hỏi, bản tính con gái mình, ông đã quá rõ. Thân làm cha, ông biết con gái tuy là nữ nhi, nhưng đặc biệt thủ đoạn tàn độc còn hơn nam nhi.
Bởi vậy ông mới giao lại Hách Thị cho cô.
Tối nay, cô ăn mặc như vậy, chắc hẳn là giải quyết riêng ai đó....không lẽ..." "Cha, con cần đi ngay, sau này con giải thích với cha, cha yên tâm, con tự có chừng mực...con đi đây." Lời vừa nói xong, cô đi nhanh ra cổng. "Mạc Hân, Mạc Hân, mọi việc phải cẩn thận có biết chưa?" Hách Liên Thành nói với theo. "Con biết rồi, cha yên tâm." Hách Liên Mạc Hân giọng to rõ ràng đáp lại.
Cô không phải dạng con gái yếu đuối.
Bản thân một khi đã nói là làm, không do dự. Lái xe khỏi biệt thự.
Hách Liên Mạc Hân gọi điện thoại vào số của Triển Hà mà cô đã xin Thượng Khanh lúc ở phòng mình rời đi. Triển Hà, là con gái đầu của Triển Hoằng và Thượng Tâm, cô năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
Nhưng căn bản không vướng vào chuyện nam nữ, bản thân là con gái của người đứng đầu vệ sĩ Lục Gia.
Cô theo cha cô và chú A Nguyệt để học bắn súng, học võ.
Đến nay, cô là người đứng đầu trong đám vệ sĩ.
Bản tính Triển Hà lạnh lùng, lại cộc tính, nên đám đàn em ai cũng sợ cô. Hôn lễ của Thiếu gia, cô không theo cha mẹ đến dự.
Nên không biết chuyện xảy ra.
Cũng biết không biết Thiếu Phu Nhân là con gái của Hách gia, càng không biết mặt mũi thiếu phu nhân này ra sao. "Là Triển Hà phải không?" Hách Liên Mạc Hân nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt bình tĩnh không chút run sợ. Đầu dây bên kia.
Giọng của Triển Hà lạnh lẽo. \[Phải ! Cô là ai?\] "Tôi là con dâu mới gả qua Lục Gia.
Tôi gặp chị được chứ?" Hách Liên Mạc Hân nghiêm giọng nói. \[Được, thiếu phu nhân.\] Dường như thái độ nói chuyện của Triển Hà đã thay đổi khi biết thân phận của người gọi điện. Cuộc gọi kết thúc.
Hách Liên Mạc Hân liền lái xe đến địa điểm đã hẹn với Triển Hà. Mười lăm phút sau, tại một quán nhỏ ở Thị Trấn Thanh Sơn.
Đại Học A.
Triển Hà đã có mặt, không trễ một phút nào. Hách Liên Mạc Hân nhìn cô gái đứng trước mặt, mái tóc ngang vai, sóng mũi cao, đôi mắt sắc lạnh, quần áo trên người đúng chuẩn một chị Đại chính hiệu, và đặc biệt phải cao trên 1m70. "Cô là..." Triển Hà ngập ngừng hỏi. "Chị ngồi đi.
Chị không biết tôi, không nhận ra tôi cũng nên." Hách Liên Mạc Hân kéo ghế cho Triển Hà rồi nói. "Thiếu Phu Nhân, tôi không dám, cô có việc cứ giao tôi làm là được." Triển Hà cúi đầu thái độ kính trọng đáp. "Không sao, chị cứ ngồi đi, tôi sẽ nói rõ ràng mục đích tôi gọi chị." Hách Liên Mạc Hân ôn tồn nói tiếp. Triển Hà lúc này mới ngồi xuống, trong lòng thật sự kiêng dè, nói thật, khi chưa gặp mặt, cô có chút không thích vị Thiếu Phu nhân này, nhưng vừa gặp mặt, cô liền phải thay đổi thái độ. "Trên người Hách Liên Mạc Hân có một loại khí chất mà những cô gái khác không có.
Cho dù là đang mặc trên người bộ đồ giản dị nhưng, vẻ tôn quý không hề mất đi.
Thậm chí nhìn vào đôi mắt kia, Triển Hà liền có vài tia sợ hãi.
" "Ngay cả cách nói chuyện thôi, liền khiến người đối diện cảm thấy bản thân thua kém ngàn lần.
Thiếu phu nhân này, nhất định không phải dạng vừa." Hách Liên Mạc Hân ngó đồng hồ trên tay, đã hơn tám giờ rồi.
Trong đầu cô suy nghĩ, phải nhanh lên mới được.
Cô đứng bật dậy kéo tay Triển Hà nói. "Triển Hà, đến với tôi một nơi.
Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu.
Lên xe, tôi sẽ nói tiếp." Triển Hà bị cô lôi đi, bất ngờ, nhưng đành nghe theo, đắc tội với thiếu phu nhân bản tính thất thường này, cô không gắn nổi. Hai người lên xe của Hách Liên Mạc Hân, chiếc xe hướng cục cảnh sát lao đi rồi mất hút trên lộ lớn. .... Cục Cảnh Sát Hán Hải.
Thành Phố Hải Thành. Trong phòng giam.
Lâm Tuyết Anh đầu tóc rối tung, xù lên, khuôn mặt hung tợn, không ngừng la hét om sòm.
"Thả tao ra, lũ cảnh sát chúng mày có biết tao là ai không? Thả tao ra, nhanh, bằng không Âu gia sẽ không tha cho tụi mày....thả ra..Áaaa...." "Im đi, đồ đàn bà điên, muốn chết sao, giết người còn muốn được thả." Hai nhân viên cảnh sát đứng trực ở phòng giam mất kiên nhẫn liền đe dọa. Nhưng Lâm Tuyết Anh nào nghe thấy, cô ta gào lên như kẻ điên. Đúng lúc này, một nhân viên cảnh sát khác đi vào.
Lớn giọng nói. "Lâm Tuyết Anh, có người bảo lãnh cho cô.
Cô được thả ra rồi.
Họ đang đợi cô bên ngoài.
Mau đi nhanh đi." Vừa nghe hai chữ Bảo Lãnh, Lâm Tuyết Anh liền ngừng la hét, cô ta kinh ngạc, "là ai, tối như vầy, ai còn đến bảo lãnh, lẽ nào là Âu Dương Phàm?" Cô ta được nhân viên cảnh sát dẫn ra sảnh lớn của cục cảnh sát.
Nhìn thấy Triển Hà, cô ta kinh ngạc, "cô gái này là ai thế ?, cô ta chưa từng gặp qua." "Sao cô lại cứu tôi ra ngoài?" Lâm Tuyết Anh do dự hỏi. Triển Hà nhìn cô ta, thái độ rõ ràng chán ghét, miễn cưỡng nói.
"Tôi chỉ theo lệnh mà làm.
Cái khác không cần nói, đi thôi.
Người kia muốn gặp cô." Lâm Tuyết Anh bán tính bán nghi, nhưng là vẫn đi theo triển Hà.
Ra khỏi cục cảnh sát, nhìn đến chiếc xe, cô ta thực kinh hãi, là Hách Liên Mạc Hân.
Xoay người định bỏ chạy, lại bị Triển Hà túm cổ trở lại.
Lâm Tuyết Anh giãy dụa, gào lên, "con khốn thả tao ra." "Thả? Nằm mơ ! Rơi vào tay Triển Hà này, còn muốn tự do.
Ngủ đi.
Thức dậy sẽ có người chăm sóc mày tử tế." Triển Hà vừa nói, vừa đánh một quyền vào sau gáy cô ả, khiến cô ta ngất lịm.
Vác cô ta lên xe, Triển Hà thầm mắng, "thứ ngu ngốc này đúng chỉ được cái miệng." "Đã giải quyết xong rồi." Hách Liên Mạc Hân thấy Triển Hà vác Lâm Tuyết Anh vào, vẻ mặt đầy thán phục hỏi. "Vâng, thiếu phu nhân, đều ổn cả.
" Triển Hà chỉnh quần áo, ngồi lại ngay ngắn rồi đáp. Hách Liên Mạc Hân gật đầu hài lòng, "Tốt, giờ chúng ta đến khách sạn Đông Cam.
Còn nữa, cho cô ta uống viên thuốc này đi." Triển Hà cầm viên thuốc nhỏ xíu màu tím từ tay Hách Liên Mạc Hân, vừa nhìn, cô liền biết ý định của Thiếu Phu nhân là gì.
Trong lòng liền cảm thấy Lâm Tuyết Anh kia có chút tội nghiệp, cô ta đúng là ngu nên mới đụng vào người này. Nhét viên thuốc vào miệng Lâm Tuyết Anh, xác định thuốc tan ra rồi.
Triển Hà mới nói. "Thiếu Phu Nhân đã cho uống rồi." "Được, chúng ta đi Khách Sạn Đông Cam.
Tôi và chị ngồi xem kịch hay." Hách Liên Mạc Hân nói xong, liền khởi động xe, lái thẳng đến khách sạn.
Triển Hà nhìn Hách Liên Mạc Hân, cô lúc này mới thật sự sợ hãi.
"Vị Thiếu Phu Nhân này đúng là không phải vừa như cô nghĩ.
Thâm sâu, khó lường.." "Từ lúc gặp đến giờ, chưa đầy một tiếng, nhưng là từng việc, từng việc một mà cô gái này lệnh cho cô làm, đều trôi chảy.
Không một sơ sót nào... ....Bây giờ, tận mắt thấy, cô mới biết, vị thiếu phu nhân này, quả nhiên thủ đoạn tàn độc đủ ác, cô thầm cảm tạ ông trời vì mình không phải là kẻ thù của thiếu phu nhân, bằng không...sống chết chỉ là sớm hay muộn..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!