Tuyết Chi thu tầm mắt lại, gật đầu: “Mời ngồi.”
Hà Hạnh nở nụ cười thân thiết, dễ dàng xóa tan cảm giác xa lạ, cô ta
ngồi xuống cũng không khách khí, trực tiếp nói: “Cô Chương, chuyện của
cậu Tiêu thật sự phải cảm ơn cô.”
Cô ta thẳng thắn khiến Tuyết Chi thu lại mấy phần cảnh giác: “Không
cần khách sáo như vậy, trong tình huống đó, giúp anh ấy là chuyện nên
làm.”
“Chuyện này mang lại một số rắc rối cho cô Chương, tổng giám đốc vô cùng xin lỗi về chuyện này.” Hà Hạnh chân thành nói.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa cô ta phần bánh ngọt đã đóng gói tới: “Thưa cô, đây là bánh ngọt của cô.”
“Ừm, cảm ơn.” Hà Hạnh cười với Tuyết Chi: “Cậu Tiêu rất thích hương vị của quán này, tiện đường nên mua cho anh ấy.”
Ánh mắt Tuyết Chi lóe lên, nheo lại.
“À đúng rồi, tôi phải đến gặp cậu Tiêu, nếu cô Chương rảnh rỗi thì
cùng đi đi.” Hà Hạnh hào phóng mời, có vẻ rất bình thường, không vì tin
đồn của hai người mà tránh né.
Trong lòng Tuyết Chi khẽ băn khoăn: “Sẽ không quấy rầy anh ấy chứ?”
“Ha ha, sao lại như thế? Đi thôi, xe của tôi dừng trước cửa, nếu không lái đi sẽ bị ghi giấy phạt.”
Đi theo sau lưng Hà Hạnh, mắt phượng của Tuyết Chi hơi nheo lại.
giám
đốc truyền thông của tập đoàn nhà họ Tiêu này thật là khéo léo, cho dù
là lời nói hay cách làm việc đều không để người khác có áp lực.
Nếu như
sau này cô ấy có thể giúp đỡ Tiêu Chí Khiêm thì tốt…
“Cô Chương, lên xe đi.”
Tuyết Chi ngồi lên, Hà Hạnh khởi động xe, hai người trò chuyện vài câu, rất nhanh đã đến Tây Sơn.
Hà Hạnh đi tới nhấn chuông, thím Trương mở cửa, rất nhiệt tình tiếp
đón hai người, chỉ về phía phòng khách: “Cậu chủ đang xem ti vi.”
Nghe được giai điệu quen thuộc của « Tom & Jerry », Tuyết Chi đi bước nhẹ vào phòng khách, nhưng không thấy ai.
Hà Hạnh quay đầu: “Thím Trương, cậu Tiêu đâu rồi?”
Thím Trương sững sờ: “Hả, vừa rồi còn ở đây mà.”
Thím Trương hơi kinh ngạc, cậu chủ sẽ không chạy loạn khi xem phim hoạt hình.
Bà đi khỏi phòng khách: “Tôi ra ngoài tìm xem.”
Hà Hạnh để đồ xuống, vội nói: “Cô Chương, cô ngồi trước đi, tôi lên lầu tìm một lát.”
“Ừm.” Tuyết Chi ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ lim, thấy tivi đang mở « Tom & Jerry », không khỏi bật cười một tiếng.
Trước kia cô cũng không thích xem mấy thứ này, sau đó, thời điểm cô
đau khổ nhất lại xem suốt mấy tiếng, vô tình bị hai tên nhóc mãi không
biết mệt này hấp dẫn.
Khi đó mới biết được « Tom & Jerry » thật sự
có thể chữa trị tâm hồn.
“Em.
.
.
rất thích sao?” Một giọng nói không xác định đột ngột vang lên sau lưng.
Tuyết Chi khẽ giật mình, quay đầu lại, đối mặt với một đôi mắt sáng long lanh.
Tiêu Chí Khiêm…
Tiêu Chí Khiêm mặc áo ngủ màu đen, tóc rối bời, gương mặt tuấn tú hơi
tái nhợt, màu môi hồng hào, tạo cho anh thêm nét mê hoặc người khác.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện, Tuyết Chi cười vui vẻ, gật đầu: “Ừm, em rất thích.”
Anh im lặng nhìn cô.
Đột nhiên, anh vươn tay ra, lòng bàn tay nhẹ
nhàng chạm vào môi cô, trong mắt chợt lóe lên, sau đó lại mở ra.
Tuyết Chi sững sờ, trên môi tê dại giống như bị điện giật, không hiểu
nhìn thẳng vào mắt anh.
Thấy anh lại đưa ngón tay vào miệng mình, đôi
mắt lập tức trợn to.
Tiêu Chí Khiêm quay mặt ra chỗ khác, tóc trên trán lộn xộn, che đi
tầm mắt, giọng điệu không khỏi thất vọng: “Không còn hương vị bánh
ngọt.”
Bánh ngọt?
Tuyết Chi bỗng nhớ tới tình cảnh hôm đó, khuôn mặt nhanh chóng nóng lên.
Lúc này, Hà Hạnh từ trên lầu đi xuống, liếc mắt thấy hai người trong
phòng khách.
Cảm giác không khí xung quanh không bình thường, trong đôi
mắt xinh đẹp lóe lên, cô cố ý đi chậm lại.
“Ôi, cậu chủ, cậu đi đâu vậy? Làm cho tôi phải đi tìm!” Thím Trương
từ phía sau đi tới, nhìn thấy cậu chủ không sao, cuối cùng cũng thở dài
nhẹ nhõm.
Hà Hạnh cười một tiếng, cũng đi qua, đưa bánh ngọt mình mang tới cho anh: “Cậu Tiêu, đây là hương vị mà anh thích.”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm vẫn nhìn chăm chú Tuyết Chi, đột nhiên hỏi: “Em có thích không?”
Đáy lòng Tuyết Chi run lên, trong ánh mắt của anh có sự cố chấp quen thuộc.
Bỏ qua ánh mắt như đang suy nghĩ của Hà Hạnh, cô cúi xuống, nụ cười trên môi, gật đầu nhẹ: “Ừm.”
Tiêu Chí Khiêm không nói gì, đưa hộp bánh cho cô, mà anh ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, không chớp mắt nhìn cô.
Thím Trương giật mình không thôi, lại quan sát Tuyết Chi vài lần.
Cậu
chủ chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy! Đừng nói là cô gái mới gặp
hai lần này, ngay cả ông chủ cũng đừng mong anh hỏi thăm một câu!
Hà Hạnh cười một tiếng, giống như xóa đi sự xấu hổ của cô: “Cô Chương, cô đừng khách sáo.”
Cảm nhận được ánh mắt anh vẫn giữ nguyên, Tuyết Chi mím môi, cuối cùng cầm lấy thìa, nhấm nháp nếm thử.
Rất ngọt.
Hà Hạnh nghe điện thoại, sau đó xấu hổ nói: “Cô Chương, công ty còn
có việc, tôi phải lập tức đến đó.
Cô ở đây nói chuyện với cậu Tiêu một
lát đi, thím Trương sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về.”
Không đợi Tuyết Chi phản ứng, cô ta đã sắp xếp mọi thứ.
Thím Trương đưa cô ta ra cửa, Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm vẫn ngồi trong phòng khách.
Chỉ ăn vài miếng, Tuyết Chi để thìa xuống, không quên khen ngợi: “Ăn rất ngon.”
Đúng lúc này, Tiêu Chí Khiêm nghiêng người về phía trước, đưa tay lau
chút bơ dính trên khóe miệng cô, lại đưa tay bỏ vào miệng mình, môi kéo
ra một độ cong vui vẻ, đôi mắt trở nên có thần: “Tôi rất thích.”
Cùng anh xem hết « Tom & Jerry », thím Trương lại mang thuốc tới: “Cậu chủ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Tiêu Chí Khiêm yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, cuộn người lại, vẫn nhìn ti vi.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, mắt Tuyết Chi chớp chớp, xoay người cười nói: “Thím Trương, đưa tôi đi.”
“Hả, vậy làm phiền cô Chương.” Thím Trương để thuốc xuống đi nghe điện thoại.
Tuyết Chi không nói hai lời, bỏ thuốc vào trong túi xách.
Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt khó đoán, có tầng sương
mỏng, giống như mưa phùn mờ mịt.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh, truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh , đọc truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh full , Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh full , Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh chương mới