Nhìn Bắc Minh Hạo đang đi tới chỗ cô, Tuyết Chi vẫn đứng yên như cũ,
không di chuyển, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh, trong đôi mắt lộ rõ sự
xem thường, như cây gai quấn quanh người khiến anh không thoải mái!
Ngay khi sắp tới gần, đột nhiên phía trước có một người ngăn cản.
Bắc
Minh Hạo dừng lại, lạnh lùng đảo mắt nhìn người kia: “Tiêu Chí Khiêm,
chuyện này không liên quan đến cậu, tốt nhất là cậu tránh ra đi.”
Tiêu Chí Khiêm cong môi, anh hơi ngước mắt, vẻ mờ mịt trong đôi mắt
dần dần tản đi, thay vào đó là ánh sáng khiếp người: “Người của tôi, chỉ
cần cô ấy thích, muốn đánh ai tôi sẽ đánh người đó.”
Đôi đồng tử đen bóng của Bắc Minh Hạo như có sóng to gió lớn cuộn
trào, anh ta nở nụ cười âm trầm, áp sát vào người kia: “Không phải cậu
muốn bảo vệ ai là sẽ có thể bảo vệ được.”
Khuôn mặt hào hoa phong nhã của Tiêu Chí Khiêm yêu nghiệt là thế,
nhưng không thể che đi được tư thái ngông cuồng: “Vậy thì cứ thử xem.”
Chiều cao của hai người không chênh lệch là bao, mức hung hăng cũng
không kém đối phương, vào lúc này đây, nó giống như sao Hỏa va vào Trái
Đất, bắn ra vô số đốm lửa.
Đó chỉ là khí thế của những kẻ mạnh thực sự
mới có thể phát ra, như nước với lửa, trời sinh địch thủ, chỉ trong chốc
lát đã có thể hủy thiên diệt địa.
Tuyết Chi an tâm ở bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, nhìn người đàn ông này
trở nên mạnh mẽ như thế, cô vô cùng khuây khỏa.
Mà Đỗ Hân Dĩnh thì lại
lo lắng nắm hai tay, chăm chú nhìn Bắc Minh Hạo.
Đúng lúc này, Kiều Nhã cũng đi tới, lúc lướt ngang qua người Đỗ Hân
Dĩnh, bà lạnh lùng trừng mắt, bà thừa biết, người phụ nữ này chẳng được
tích sự gì.
Đỗ Hân Dĩnh co rúm lại, vội vã cúi đầu không dám hé răng.
“Được rồi, đều là người lớn cả, sao còn giống như trẻ con thế chứ,
không sợ khiến cô Chương chê cười à.” Kiều Nhã đứng ra hòa giải, lúc kéo
con trai mình, bà kéo mạnh hơn, ra hiệu cho nó nên có chừng có mực.
Bắc Minh Hạo nhíu mày rất chặt, cơ bắp trên người như căng lên, bất
cứ lúc nào cũng có thể động vào là phát nổ.
Cơn giận của anh ta không
phải chỉ là vì Hân Dĩnh, vì Tuyết Chi ngang ngược, mà còn bởi vì Tiêu
Chí Khiêm ngang nhiên đứng ra bảo vệ!
Anh lấy lập trường gì để che chở cho cô gái này đây? Dựa vào cái gì mà có thể bảo vệ được cô ấy?
Chỉ nghĩ vậy thôi mà Bắc Minh Hạo đã cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung rồi, lửa giận cháy lên hừng hực.
Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, vừa là châm chọc lại có vẻ
lạnh lùng, anh không lên tiếng không có nghĩa là anh không làm được.
Rồng có vảy ngược, chạm vào nó cũng điên.
Trương Tuyết Chi chính là vảy
ngược không ai được đụng vào của anh!
Thấy hai người không ai có ý định nhượng bộ, Kiều Nhã cũng hơi nóng
nảy, thấy Tuyết Chi còn thoải mái như chẳng có chuyện gì, bà vội vàng
nói với cô: “Cô Chương à, tôi thấy nhất định chuyện này chỉ là hiểu lầm
thôi.
Có lẽ Hân Dĩnh đang không khỏe, nên mới nói mê sảng, cô Chương
được dạy dỗ đàng hoàng, sao có thể ra tay đánh người chứ?”
Vừa nói, bà quay đầu liếc nhìn Đỗ Hân Dĩnh, ý cảnh cáo rõ ràng: “Tôi nói không sai chứ, Hân Dĩnh?”
Đỗ Hân Dĩnh cắn răng, hai tay nắm chặt, cô ta không cam lòng, lồng
ngực phập phồng kịch liệt.
Nhưng mà, dù có không cam lòng, uất ức nhiều
hơn nữa, trước mặt Kiều Nhã, cô cũng không dám lỗ mãng hơn, cô im lặng
khôn khéo cúi đầu: “Dì Kiều nói không sai, con… con bị hồ đồ rồi.”
“Sau này nói chuyện thì phải nghĩ rồi hẵng nói.” Kiều Nhã lạnh lùng
nói thêm, sau đó bà cười nói với Tuyết Chi: “Nếu đã là hiểu lầm thì
chúng ta nên bảo hai anh em nó ngồi xuống làm hòa đi.”
Kiều Nhã thân là bà Tiêu, đã mở lời, ít nhất Tuyết Chi vẫn phải nể
mặt bà.
Cô đi tới bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, nhẹ nhàng giật tay áo của
anh: “Tiêu Chí Khiêm, em hơi đói rồi.”
Tiêu Chí Khiêm bỗng quay đầu lại, vẻ ngông cuồng lúc nãy không còn nữa, đôi mắt nhìn cô chăm chú: “Đợi anh.”
Nói xong, anh xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Tuyết Chi cười híp mắt ngồi xuống, tựa lưng vào ghế sofa, mắt đầy
tình ý nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi.
Hoá ra bầu không khí ngập
mùi thuốc súng lại dễ dàng hoá giải chỉ bởi một câu kêu đói bụng của cô,
Kiều Nhã thấy vậy lấy làm kinh ngạc, khiến bà cũng phải đánh giá lại
Tuyết Chi thêm mấy lần.
Đỗ Hân Dĩnh căm hận cắn môi, Trương Tuyết Chi là một người phụ nữ
thay đổi thất thường, tại sao lại có một người đàn ông đối xử tốt với cô
ta như vậy?
Mà Bắc Minh Hạo đột nhiên bị Tiêu Chí Khiêm bỏ lại, ánh mắt anh hung
ác đến cực điểm.
Không gì có thể khiến người ta phẫn nộ hơn cái sự coi
thường của tên đó.
Kiều Nhã hồi tinh thần, bà khẽ cười một tiếng: “Cô Chương, phiền rồi.”
Tuyết Chi hờ hững nhíu mày: “Tôi đói bụng thật.”
Bắc Minh Hạo đột nhiên xoay người, đi tới trước mặt cô, hai tay để
lên trên tay vịn ghế sô pha, anh cúi người, mập mờ nghiêng người về phía
trước, sát cạnh tai cô: “1.5 tỷ kia thì có thể bỏ qua nhưng món nợ của
Hân Dĩnh lần này tôi sẽ nhớ kỹ để đòi cho cô ấy.”
Ánh mắt của Tuyết Chi đảo qua, yêu kiều cười khẽ: “Lãi thì tôi không gửi nhé.”
Giữa hai người dường như không có gì khác thường.
Kiều Nhã chú ý tới,
ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này đây bà ta thông minh tỏ ra
như không nhìn thấy gì cả.
Bắc Minh Hạo cười gằn, anh đứng dậy đi tới chỗ Hân Dĩnh, tay đưa lên
xoa nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ của cô ta, có thể thấy cái tát của Tuyết
Chi mạnh đến mức nào.
Người phụ nữ này đúng là ác độc.
Anh nhíu mày, giọng nói lại rất dịu dàng: “Để anh đi lấy túi chườm đá.”
Đỗ Hân Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu, trông uất ức vô cùng, Kiều Nhã nhìn mà thấy phiền lòng nên xoay người lên lầu.
Bắc Minh Hạo mang túi chườm đá tới, lấy khăn mặt bọc lại rồi nhẹ
nhàng đặt lên mặt cô ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh, truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh , đọc truyện Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh full , Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh full , Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh chương mới