Trong ngục giam tối tăm, nặng mùi ẩm mốc, Lâm Liên Kiều chật vật lổm ngổm bò trên mặt sàn lạnh tanh, dơ bẩn.
Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi vốn trắng toát, nhưng giờ đây nó nhăn nheo và bẩn thỉu không khác gì miếng thảm bị người ta dẫm đạp dưới chân.
Bàn tay cô đầy rẫy những vết xây xát rướm máu, run rẩy bám chặt nền sàn làm điểm tựa.
Đột nhiên, chiếc giày cao gót màu đỏ thẫm từ đâu xuất hiện giẫm lên bàn tay chỉ còn da bọc xương của cô, đôi chân của người phụ nữ mang chiếc giày cao gót còn ghì chặt, mài miết tay cô như muốn nghiền nát.
Lâm Liên Kiều dù rất cố gắng cũng không thể kìm nén được cơn đau thấu tận ốc, cô nhăn mặt, gồng mình kêu lên mấy tiếng hét thê thảm.
Người phụ nữ nhìn Lâm Liên Kiều đã lụn bại đến mức này, cô ta không giấu được cơn phấn khích mà cười lớn.
Chỉnh lại chiếc vest khoác ngoài, cô ta ngạo nghễ nhìn xuống nói.
"Lâm Liên Kiều à Lâm Liên Kiều, kẻ ngu si như cô nên chết theo cha cô từ mười năm trước rồi mới phải.
Nếu không phải do ông ta thiên vị trao hết tài sản của ông ta cho cô thì ông ta đã không chết rồi."
Người phụ nữ tạm dừng câu nói, cô ta ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay bóp cằm Lâm Liên Kiều như phải bóc trên tay thứ gì rất dơ bẩn.
Cô nghiến răng nói tiếp.
"Lâm Liên Kiều, cô có biết vì sao cô sống tốt được tới giờ này không? Là vì tài sản mà Lâm Nghị để lại.
Nhưng kể từ giờ phút này, cô chính thức trắng tay, toàn bộ tài sản đó đã thuộc về tôi rồi.
Và hôm nay tôi sẽ làm một việc tốt, đó là đưa cô đi đoàn tụ với cha cô, có thấy vui không?"
Người phụ nữ trừng to mắt nhìn Lâm Liên Kiều, ánh mắt của cô ta xếch lên sắt nhọn, từng câu từng chữ thâm độc đều muốn dồn cô vào chỗ chết.
Lâm Liên Kiều nhìn cô ta, ánh mắt hằn đỏ, đôi môi run rẩy vì không còn từ nào có thể diễn tả hết sự phẫn uất trong lòng cô lúc này.
Chính cô cũng không thể ngờ, đứa em gái mà cô hết lòng tin tưởng dù không phải là em gái ruột, lại đâm sau lưng cô từng nhát chí mạng đến như vậy.
Không phải là mới đây, mà mọi chuyện đã bắt đầu từ mười năm trước rồi.
Hoá ra, cô đúng thật là kẻ ngốc, bị cô ta lừa gạt hơn mười năm qua.
Bây giờ cô không còn cảm nhận được đau đớn nào khác ngoài trái tim đã tan nát, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ còn thù hận.
Cô siết tay, không ngại trừng mắt lại nhìn cô ta, cố gắng dốc từng hơi yếu ớt.
"Cha tôi bị bắt cóc sau đó bị giết… đều là do các người?"
Người phụ nữ nhìn cô cũng không tỏ ra một chút áy náy, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh đến đáng ghét.
Đáng hận hơn, cô ta còn nói về cái chết của Lâm Nghị với vẻ cười cợt.
"Đúng vậy đó, nhưng không phải tôi cố ý đâu, là ông ta tự chết đấy chứ.
Ai bảo ông ta đến đường cùng rồi vẫn không chịu ký giấy chuyển nhượng tài sản, còn chống trả nữa chứ.
Nhưng ông ta chết như vậy càng tốt, chỉ còn một mình cô thì càng dễ đối phó."
Nhìn bộ dạng ngông nghênh của kẻ sát nhân đã hại chết cha mình, Lâm Liên Kiều oán hận đến mức hoá điên dại, cô cười ngất ngưởng, vài giây sau sắc mặt lập tức thay đổi trở nên đáng sợ.
Cô vùng mình với sức lực dần suy nhược vì đã mấy ngày không được ăn gì, giọng nói cũng chỉ thều thào, nhưng có thể thấy được sự căm hận của cô.
Cô rướn chiếc cổ nổi từng sợi gân nhắm thẳng vào cô ta mà nói.
"Lâm Diễm Tinh, Lâm Liên Kiều tôi có chết cũng xin thề sẽ quay lại bóp cổ cô, lôi từng kẻ, từng kẻ bất nhân các người xuống địa ngục."
Lâm Diễm Tinh nhìn ánh mắt của Lâm Liên Kiều trợn trắng cũng có chút khiếp đảm, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm, truyện Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm , đọc truyện Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm full , Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm full , Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm chương mới