Bạch lão gia ngồi giữa tràng kỷ, trên tay nhâm nhi cốc trà hoa cúc còn bốc khói, chiếc gậy chạm khắc đầu rồng được ông ta để sang một bên.
Ôn Noãn ngồi đối diện ông, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng hay tay đặt trên đùi thỉnh thoảng xoa với nhau tố cáo cô đang căng thẳng, tất nhiên hành động đó không qua khỏi mắt ông ta.
Thêm một lúc nữa, Bạch lão gia mới lên tiếng:
“Ôn Noãn, không cần phải giả vờ đâu, không có Bạch Khinh Dạ ở đây, cô không cần phải tốn công sức đóng kịch làm gì?”
“Ông nói gì cháu không hiểu ạ…”
Ôn Noãn liếm đôi môi khô khốc của mình, cô hơi cúi đầu, trước đây cô không thích Bạch Khinh Dạ, làm loạn chống đối anh nhưng cô chưa từng làm gì hại đến anh cả.
Cô không biết là trong lòng Bạch lão gia lại ác cảm với cô đến thế.
Bạch lão gia cười châm biếm:
“Vậy để tôi cho cô xem cô đã làm gì.”
Ông ta lấy điện thoại gọi cho trợ lý thân thiết của mình, lát sau anh ta đã đem một tập tài liệu vào.
“Cô xem đi.”
Ôn Noãn cầm nó lên mở ra xem nhưng cô vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì.
“Ông ngoại, cháu không biết ý của ông là gì ạ?”
“Cô đừng giả vờ nữa, đó là tài liệu đấu thầu của khu đất Hoa Thịnh, một trong những khu đất mà nhiều công ty mong muốn có được, đáng lẽ ra nó phải thuộc về Bạch thị mới đúng.”
“Cháu không hiểu…”
Bạch lão gia mở một đoạn clip trong điện thoại của mình rồi đưa cho cô xem.
“Ôn Noãn, cô định giả vờ ngây thơ đến lúc nào nữa, chính cô là người đã vào phòng làm việc của Khinh Dạ để lấy trộm tập tài liệu rồi đưa nó cho Chu Hoàng Anh còn gì, nếu không sau Chu thị có thể lọt vào danh sách trúng thầu?”
Ôn Noãn kinh ngạc, ký ức trong đầu như một mớ hỗn độn, cô không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng bây giờ cả kể cô có thanh minh thì Bạch lão gia cũng không tin vì người trong đoạn clip kia chính là cô.
Thấy cô im lặng, Bạch lão gia cười nhạt, nói:
“Cô còn gì muốn nói nữa không? Trước mặt Khinh Dạ tỏ ra mình ngây thơ vô tội, sau lưng nó lại đi trộm tài liệu đem cho bạn trai, Ôn Noãn, tôi đúng là xem thường cô quá rồi, nếu như cô còn liêm sỉ thì hãy rời khỏi Bạch gia đi, đừng lại gần Khinh Dạ thêm nữa!”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên đối diện với ông, cô thật tâm nói:
“Ông ngoại, cháu biết những chuyện cháu làm trước đây là sai trái, cháu biết lỗi rồi, mong ông hãy tha thứ cho cháu, đừng bắt cháu phải rời xa Khinh Dạ.”
“Cô nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao? Ôn Noãn, đây là hành động báo đáp cho những gì mà ta đem đến cho cô sao? Vốn dĩ ta không muốn nói đến chuyện này, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho những hành động ngang ngược của cô hết lần này đến lần khác, nhưng lần này thì ta không thể bỏ qua được nữa.”
Bàn tay cô phút chốc run rẩy, những lời Bạch lão gia nói giống như dao cứa vào tim cô, bởi vì hối hận và nhận ra bản thân mình sai lầm khi phản bội lại lòng tốt của ông và Bạch Khinh Dạ nên cô mới cảm thấy đau lòng.
“Ông ngoại, cháu sẽ đi lấy tập tài liệu kia về cho ông, xin ông hãy tha lỗi cho cháu.”
Bạch lão gia hơi ngạc nhiên vì ông ta tưởng cô sẽ bỏ cuộc và rời đi, trước đây cô rất ngang ngược và kiêu ngạo cơ mà.
Ông ta nghi ngờ, ánh mắt nhìn cô dò xét:
“Cô nói thật chứ?”
Ôn Noãn trả lời:
“Thật ạ.”
Nhìn sâu vào mắt cô, Bạch lão gia chẳng thấy gì ngoài sự kiên định, nhưng ông lại không còn niềm tin đối với cô nữa.
“Được thôi.” Ông ta phất tay:
“Nếu cô lấy được nó về thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho cô không?”
Ôn Noãn cúi đầu khẳng định:
“Cảm ơn ông ngoại, con sẽ cố gắng hết sức.”
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc, truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc , đọc truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc full , Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc full , Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc chương mới