Nhu Tiểu Vũ nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn căm hận, Bạch lão gia cũng lên tiếng:
“Ôn Noãn, cô còn có lý do gì để ở lại đây nữa hay sao?”
Diêu Thanh Ngân nhân cơ hội cũng nói:
“Ba, chính con nhỏ đó đã khiến Khinh Dạ bị thương, cô ta không những không nhận lỗi mà còn thách thức con nữa, nếu như cứ để cho cô ta ở bên cạnh Khinh Dạ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
”
Ánh mắt Bạch lão gia càng trở nên lạnh lùng hơn:
“Nếu như cô không chịu ra khỏi đây thì tôi sẽ bảo người đưa cô ra.
”
Dứt lời, ông ta liền đánh mắt ra hiệu cho hai người bảo vệ ở phía sau, bọn họ lập tức xốc nách Ôn Noãn lôi ra ngoài, trước mặt Bạch lão gia thì thư ký Lâm cũng không dám phản đối.
“Tổng giám đốc, anh mau tỉnh lại đi…”
Ôn Noãn bị lôi ra ngoài, cánh cửa đóng sập ngay trước mắt cô một cách lạnh lùng.
Bạch lão gia hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nói với thư ký Lâm:
“Thư ký Lâm, từ bây giờ cậu mà còn bênh vực cho cô ta thì đừng trách ta.
”
Thư ký Lâm giật mình, đột nhiên cúi gằm mặt không nói được gì nữa.
Diêu Thanh Ngân như nhớ ra chuyện gì đó, bà ta đi ra ngoài thấy Ôn Noãn vẫn còn ở đó liền nói nhỏ với hai người bảo vệ kia, cô cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành, bèn cố bám vào tường rời đi nhưng đáng tiếc hai gã đàn ông kia ngang nhiên xốc cô lên vai lôi lên xe ô tô đậu bên ngoài.
Ôn Noãn hét lên:
“Thả tôi ra!”
Cô bị ném vào trong xe ô tô, đầu đập vào cửa kính đau đớn choáng váng, cánh cửa xe ô tô đóng sầm lại trước mắt cô.
Ôn Noãn đập tay vào cửa kính, hai gã đàn ông cho xe lăn bánh rời khỏi sân của bệnh viện.
“Các anh định đưa tôi đi đâu?”
Hai người đàn ông không trả lời, lạnh lùng lái xe đi.
Ôn Noãn không biết cầu cứu vào ai nữa, cô nhìn khung cảnh bên ngoài cứ lướt qua như chớp, đáy lòng dần rơi vào tuyệt vọng.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc xe ô tô dừng lại trước một ngôi nhà cũ bị bỏ hoang, bọn chúng ném cô vào một căn phòng tối tăm ẩm mốc, còn có cả gián và chuột ở góc phòng.
“Rầm!”
Hai gã đàn ông đóng sầm cửa trước mặt cô, bóng tối tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Ôn Noãn mò mẫm tìm điện thoại trong túi áo nhưng đáng tiếc ở đây lại không hề có sóng.
Ôn Noãn bò tới cánh cửa, đập mạnh vào nó, vụn gỗ mục liền rơi xuống lả tả:
“Mau thả tôi ra!”
Bàn tay cô sưng tẩy đỏ nhưng cánh cửa vẫn không hề lay chuyển, Ôn Noãn bất lực tựa vào cánh cửa, hốc mắt đỏ bừng.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc, truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc , đọc truyện Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc full , Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc full , Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc chương mới