Edit : Bỉ Ngạn
Chu thị nghiêm nghị hỏi ai là người làm cơm.
“Nương hỏi món súp này sao? Là Tứ tức (em dâu thứ tư) làm đấy. Ăn cũng không ngon lắm, ngược lại còn tốn không ít dầu muối.” Hà thị lập tức nói.
“Nhị bá mẫu, không phải vừa rồi bác nói đem thịt cá cho Nghiền Nhi
hay sao, còn bên trong chén của bác là cái gì kia?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ngươi…nha đầu kia….” Thịt cá trong miệng Hà thị còn chưa kịp nuốt
xuống, lại bị Liên Mạn Nhi hỏi như vậy, mặt biến sắc không ngừng.
“Ta muốn hỏi bánh ống, là ai hấp vậy?” Chu thị lại hỏi.
Chu thị đương nhiên biết rõ hôm nay là Hà thị nấu cơm, nhưng nàng vẫn hỏi theo phương thức này. Nếu là bình thường, cái gì Liên Mạn Nhi cũng
nói không biết. Nhưng Hà thị mới khiêu khích, nàng cũng chỉ có ý tốt
hoàn lễ lại mà thôi.
“Hôm nay là Nhị bá mẫu nấu cơm.” Liên Mạn Nhi trả lời.
“Đây là bánh ống ngươi hấp đó hả, cứng như là đá, chọi chó, chó còn
chết. Từ đầu thôn đến cuối thôi, còn ai có thể hấp bánh ống thành như
vậy, ngoài cái phế vật lười biếng là ngươi, vậy mà ngươi còn mặt mũi
ngồi ở đây mà ăn.” Chu thị đẩy bánh ống đến trước mặt Hà thị mà mắng.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn bánh ống trong tay. Liên gia mỗi bữa cơm,
đều có định sẵn số lượng, ví dụ như là bánh ống cũng vậy, muốn hấp ra
bao nhiêu bánh ống cũng có số lượng. Trương thị hấp bánh ống, không chỉ
xốp, hơn nữa mỗi cái đều bằng nhau, trọng lượng cũng đều nhau, cứ như là đã cân đo đong đếm bằng cân vậy. Nhưng mà bánh ống Hà thị hấp, cái thì quá to, cái lại quá nhỏ, còn có nhiều cái căn bản không có hấp chính.
Cái ở trong tay Liên Mạn Nhi, vừa cứng vừa khô y như cũi, nhờ ngâm vào
canh cá, mới miễn cưỡng ăn được.
Thời điểm ăn cơm, Chu thị đối với bánh ống cái lớn cái nhỏ cũng không nói gì, lúc này vì ăn vào cho nên mới tức giận.
“Mẹ, hôm nay lửa không nóng quá, Nghiền Nhi không thể làm việc được,
cũng chỉ có một mình ta làm việc.” Hà thị giải thích, quay đầu trông
thấy Triệu thị cúi đầu thấp xuống, lập tức lại nói, “…Bánh ống là do Tam con dâu chưng đấy.”
Chu thị lại quay đầu mắng Triệu thị.
“Ngươi cũng biết ăn không ngồi rồi đấy, hấp ra được bánh ống như vậy, ngươi muốn ta ăn nghẹn chết sao…”
Triệu thị bị chửi liền đứng lên, im lặng mà khóc, Liên Diệp Nhi cũng không ăn nữa, đi tới nép vào ngực Triệu thị.
“Mẹ, cái này không phải là do Tam tẩu làm, Tam tẩu chỉ giúp Nhị tẩu
nhóm lửa, bánh ống là do chính Nhị tẩu hấp đấy.” Trương thị nhịn không
được liền lên tiếng.
Triệu thị cảm kích nhìn Trương thị, nhưng vẫn như trước không dám nói lời nào.
Liên Mạn Nhi vụng trộm giật giật góc áo của Trương thị, thời điểm Chu thị răn dạy bản thân, Trương thị không nói lời nào biện hộ cho mình,
giờ lại tích cực giúp Triệu thị nói chuyện, nàng làm như vậy, nhất định
sẽ làm hại bản thân mình.
Quả nhiên, Chu thị mặc kệ Hà thị cùng Triệu thị, chỉ mắng một mình Trương thị.
“Ngươi đó, rõ ràng ngươi giỏi có thể làm được, vậy sao ngươi lại nhìn nàng đem bánh ống chưng thành như vậy, ngươi đang mang tâm tư gì thế?”
Hà thị liếc mắt nhìn Trương thị bị mắng, “Các ngươi còn trẻ, cái gì cũng ăn được, nhưng ta thì không ăn nổi cái này muốn hại chết ta sao?”
“Mẹ, vậy thì ta đi nhào bột mì, hấp lại cho người mấy cái bánh ống
khác.” Trương thị bị chửi không ngẩng đầu lên được, vội vàng đứng dậy
rời bàn, đi làm bánh ống khác cho Chu thị.
Chu thị lúc này mới an tĩnh lại.
Liên Mạn Nhi đem súp trong chén uống xong, liền để chén xuống, không
nói một tiếng nào mà trượt xuống ghế, đi tìm Trương thị. Liên Chi Nhi
cùng Tiểu Thất cũng đi theo, tiếp theo là Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.
Trên bàn, chỉ có mình Hà thị, dứt khoát đem bốn bát súp để trước mặt,
bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
“Đồ lười kia, ngươi cũng đi làm việc cho ta đi!” Chu thị nhịn không được liền mắng.
“Mẹ, vậy thì ta đi đây.” Hà thị mở miệng, dứt khoát đem bát súp đi ra ngoài.
Chu thị bị tức đến ngã ngửa.
Ở trong phòng ngoài, Trương thị đang làm, Triệu thị cũng đứng ở bên cạnh giúp đỡ.
“Vợ lão tứ, tại ta, nên muội mới bị liên lụy.” Triệu thị nhỏ giọng nói.
“Tam tẩu, không sao đây. Đây có là gì, chúng ta là người một nhà, sao có thể nhìn ngươi chịu ủy khuất.” Trương thị cười cười nói.
“Mẹ, thời điểm Tam bá nương chịu ủy khuất mẹ giúp bá bá giải thích,
sao thời điểm Nội nói mẹ, chính mẹ lại không biết giải thích thế nào?”
Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ta chịu ủy khuất cũng không sao mà. Mạn Nhi con đừng hỏi nữa, con
còn bé thì hiểu gì chứ?” Trương thị tựa như không muốn cho Liên Mạn Nhi
hỏi tiếp.
Triệu thị lau mắt, nói khẽ, “Mạn Nhi, mẹ cháu là người phúc hậu…”
“Lần trước nhị bá nương chưng bánh ống, cũng là như vậy, nội cũng chỉ nói hai ba câu, hôm nay sao lại tức giận như thế?” Tiểu Thất hỏi, sau
đó đôi mắt trông mong nói, “Canh cá lại để cho nàng vào phòng của nàng,
con còn chưa uống đủ mà.”
“Nội nhìn ta uống canh cá, trong nội tâm thấy không thoải mái.” Liên Chi Nhi kéo Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cười nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, thật đúng là có chuyện như vậy.
“Về phòng nghỉ ngơi đi, đừng có nói lung tung!” Trương thị giận liếc hai đứa con gái của mình.
Mấy người Liên Mạn Nhi liền trở về Tây sương phòng, vẫn không nhịn được mà vẫn cười.
“Tỷ, đệ vẫn chưa ăn no.” Tiểu Thất dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang suy nghĩ về canh cá kia.
“Nhìn xem đây là cái gì?” Liên Mạn lấy ra từ trong ngực bốn củ khoai
tây lớn, “Vừa rồi ở trên gian phòng ngoài, ta làm đó, nướng bằng củi,
xoa muối tiêu lên, ăn cũng ngon lắm…Muốn ăn cá, lần sau lại đi bắt.”
“Mạn Nhi?” Liên Chi Nhi lắp bắp kinh hãi. Chu thị đối với đồ ăn vô
cùng nhạy bén, bọn nhỏ Liên gia cũng có thói quen để Chu thị phân phát
đồ ăn, cho dù mình đói, cũng sẽ đi ra bên ngoài tìm đồ ăn. Hành động của Liên Mạn Nhi đối với các nàng thì rất là mới mẻ.
“Yên tâm đi, ta xem xét rồi, khoai tây nhiều như vậy, nội cũng không đếm hết.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Chi nhi liền đi ra bên ngoài, ôm chút ít củi để nhóm lửa, Liên
Mạn Nhi đem khoai tây rửa sạch sẽ, vùi vào trong đống lửa. Lúc đang
nướng, Ngũ Lang cũng đã trở về rồi, trong tay còn bưng cái chén.
“Mau tới ăn đi, còn nóng đấy.” Ngũ Lang nói.
“Canh cá!” Tiểu Thất hoan hô.
Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang.
Ngũ Lang gãi gãi đầu, cười hắc hắc hai tiếng.
“Nghe thấy tiếng Nội mắng, biết mọi người đã rời bàn, cũng biết mọi
người chưa ăn no. Ta liền múc chén canh cá mang về cho mọi người.” Ngũ
Lang nói.
“Mọi người nhiều người như vậy, sao có thể cho ngươi múc một chén,
đây là phần của ca, ca ca không ăn, tiết kiệm mang về.” Liên Chi Nhi
nói.
Ngũ Lang vẫn không nói gì.
“Mới vừa rồi nên nhịn một chút, dù thế nào cũng phải ăn no bụng trước đã, cá kia mặc dù là chúng ta đi bắt, mẹ cũng tự làm.” Liên Mạn Nhi cố ý giận dữ nói, “Thế nhưng mà, thật sự là không thể nhịn được nên phải đi
xuống.”
“Nhìn nhị bá nương đi, nội đang mắng nàng, nàng đều xem như là gió
thoảng bên tai, một chậu canh cá kia, nàng còn ôm về phòng mình.” Liên
Chi nhi cũng lắc đầu thở dài.
“Cái này gọi là : Da mặt dày thì được ăn no, da mặt mỏng không ăn nổi.” Ngũ Lang nói.
“Lời này là ai nói vậy, lời nói tuy thô một chút, nhưng cũng có lý.”
“Đây chính là cách nói của nông dân.” Ngũ Lang nói.
Mấy hài tử đang nói chuyện, Liên Thủ Tín cũng từ ngoài đi vào, trong tay cũng bưng một chén súp cá đậu hũ.
“Nguội một chút rồi, ban nãy mẹ mấy đứa hâm nóng lên, nhanh ăn đi.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, người cũng đem phần của người mang về sao?”
“Cha không thích ăn cá, các con ăn đi.”
Sau một hồi, Trương thị cũng từ phòng trên trở về, nói là đã hầu hạ Chu thị ăn xong mấy bánh ống mới hấp.
“Rốt cục trên mặt cũng đã tinh quang ( ý là hết giận ) rồi.” Trương thị thở dài một hơi nói.
Liên Chi Nhi đem khoai tây nướng chín lột vỏ, đặt ở trên một cái mâm, Liên Thủ Tín, Trương thị cùng mấy hài tử ngồi xung quanh, một ngụm canh cá, một miếng khoai tây mà ăn, canh cá có rất ít dầu, bởi vì không dám
dùng nhiều củi lửa, khoai tây nướng cũng không chín hẳn, nhưng đối với
bọn họ thật giống như đang ăn món ngon nhất thiên hạ.
Liên Mạn Nhi ăn xong lại nghĩ tới một sự kiện.
“Mẹ, con mới hỏi người vì sao lại giúp Tam bá nương, không giúp chính mình. Khi đó có Tam bá nương, mẹ khó mà nói được, bây giờ có thể nói
được rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!