Vị mục sư già đi đến đứng ở giữa phía trước dõng dạc đọc lời tuyên thề. - Hàn Triết, con có đồng ý lấy cô Chu Liễu Y đây làm vợ không? Hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa con vẫn sẽ luôn yêu thương và che chở cho ấy, dù sống trong giàu sang hay nghèo đối con vẫn mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Dù có ốm đau bệnh tật con vẫn sẽ mãi không rời xa cô ấy, mặc cho cái chết có chia lìa hai con thì con vẫn mãi hướng về cô ấy không? - Con đồng ý. Ông Hàn trong bộ lễ phục màu đen nắm chặt lấy tay Liễu Y vui vẻ trả lời. Mục sư nhìn sang về phía cô dâu đọc lời thề tương tự. - Còn con Chu Liễu Y, con có đồng ý lấy Hàn Triết làm chồng không? Hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa con vẫn sẽ luôn yêu thương… - Tôi không đồng ý!! Cánh cửa lúc này bị một thế lực nào đó đập mạnh mở ra, một giọng nói nam tính chen ngang vào câu nói của mục sư phản đối. Tư Thành mang theo súng trên tay bắn thẳng một đường ngay lên trần nhà rồi chĩa súng thẳng về phía người đàn ông đáng tuổi ba mình. Mọi ánh nhìn trầm trồ lúc này đều hướng về phía Tịch Tư Thành đang làm loạn, Liễu Y mở to đôi mắt của mình lên về phía ấy. Bà hất tay người đàn ông kia ra để chạy về phía Tư Thành thì bị ba của bà ngang nhiên giữ chặt lấy bà lại. Tư Thành đanh mặt lại khi thấy có người đụng chạm vào người Liễu Y, những bước đi vững chắc ấy tiếng lộc cộc vang lên, Tư Thành đi đến trước mặt Liễu Y mặc kệ sự ngăn cản của người đàn ông trước mặt mà nắm lấy tay bà kéo ra phía sau người mình chĩa súng vào đầu ông ta cảnh cáo. Đám vệ sĩ Tư Thành dẫn theo đã hành động nhanh chóng bao vây bên ngoài nơi này để trách dứt dây động rừng, ông Chu thấy vậy liền ra hiệu cho đám vệ sĩ xuất hiện bao vây lấy Tư Thành vài Liễu Y lại rồi nói. - Nhìn cậu yếu như vậy mà còn dám một mình đi cướp dâu à? Không sợ người còn chưa cướp được thì đã bỏ mạng ở đây sao? - Ông nghĩ tôi đến đây mà không có chuẩn bị trước sao? Tịch Tư Thành nhìn ông ba vợ tương lai này và cả lão già bên cạnh ông bằng ánh mắt sắc bén của mình, sát khí đằng đằng từ người Tư Thành toả ra bao trùm lấy không gian vui mừng vừa rồi của tiệc cưới này. Giọng nói nam tính ấy lại lần nữa vang lên nhưng lần này có mang chút tức giận và thách thức. - Người đâu, mau vào đây!!! Một đám vệ sĩ của Tịch Tư Thành lúc này cũng vào nhập cuộc, những đầu súng đang hướng về Tư Thành giờ đã quay sang hướng đám vệ sĩ kia, hai bên hướng đầu súng thẳng vào nhau Tư Thành khẽ giương cao lên kéo Liễu Y lùi lại phía sau nói nhỏ vào tai cô. - Liễu Y, tí nữa có súng nổ ra thì em hãy chật nhanh ra cửa sau. Dương Minh và thuộc hạ của anh đã sắp xếp đang ở đó chờ em, em nên nhớ một khi đã chạy đi thì đừng quay đầu lại anh sẽ sớm đoàn tụ với em ở sân bay. Nghe Tư Thành nói đến đây bà mới ngó người xem hàng ghế chờ của người nhà bà không thấy Dương Minh đâu, Liễu Y vẫn lo lắng cho Tư Thành mà nắm chặt bàn tay đấy lắc đầu. Thế nhưng ông không để cho bà nói thêm lời nào mà đã đẩy bà ra, ông chĩa súng thẳng vào người được gọi là chú rể ấy mà bắn một phát đạn ngay vào chân, Tư Thành nhanh tay bẻ cổ tay của ông Chu chĩa ngòi súng thẳng vào đầu ông hét lớn. - Tất cả nghe cho rõ đây, hôm nay dù có máu chảy thành sông xác chất đầy đống cũng phải hộ tống Tịch phu nhân an toàn rời đi!! Cả đám vệ sĩ đồng loạt vang lên sau câu nói ấy: “Đã rõ”. Ánh mắt lạnh lẽo ấy, vô tình ấy quay lại nhìn Liễu Y bằng nửa con mắt mà gắt gỏng ra lệnh. - Mau chạy đi. Liễu Y sớm nước mắt lưng chòng nhìn bóng lưng đơn độc ấy của Tư Thành mà đau lòng rời đi khỏi hiện trường tổ chức đó, Tư Thành vì muốn kéo dài thời gian để cho Liễu Y rời đi mà ông đã dùng sức ghì chặt cánh tay ở cổ ông Chu không để cho ông vùng vẫy thoát ra. Vừa đi Tư Thành vừa ghì chặt người ông Chu xát vào mình kéo cả thơ ông cùng lùi lại với mình, vì ông muốn mạng của mình được bảo toàn nên ra lệnh không cho vệ sĩ được phép bắn.
Liễu Y dứt hẳn khăn trùm đầu ra còn không quên xé váy cho ngắn bớt lại chạy thẳng một về phía cánh cổng, Dương Minh đã đứng đây đợi cô từ lâu cũng rất sốt ruột mà lo lắng không thôi. Dương Minh tính quay trở lại vào trong tìm Liễu Y thì đã thấy bóng dáng của chị mình, Dương Minh nhanh chóng căn dặn thuộc hạ rồi mở cửa xe Liễu Y cũng không kịp nói gì thì bị kéo lên xe ngồi.
Ba chiếc xe đồng thời cùng nhau lăn bánh rời đi đều một mục đích hướng ra sân bay nhưng lại là ba sân bay khác nhau, một vệ sĩ theo lời dặn của Dương Minh đến đúng giờ đã nói trước mà chạy vào tiến lại gần Tư Thành nói nhỏ. Tư Thành nghe xong thì thả lỏng tay ra một chút nhân lúc ông không chú ý mà đẩy mạnh ông về phía trước khiến cho ông xém một chút nữa là ngã nhào xuống đất, Tư Thành thấy xe đã đến đón liền hô to. - Tất cả rút lui. Tư Thành trước khi đi còn tặng ông một viên đạn gần trúng vào chân rồi nhanh chóng ngồi lên xe đuổi theo sẽ của Liễu Y ra sân bay, ông Chu thở hồng hộc từng chút một lấy lại bình tĩnh gắt gọng ra lệnh. - Các người còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo cho ta nhất định phải bắt tiểu thư quay trở về!! Cứ như vậy đoàn xe của ông Chu rất nhanh đã nhập cuộc đuổi theo ra sân bay, người của Tư Thành sau khi đến ngã ba trên đường đi ra đường cao tốc dẫn liền đến sân bay chia ra đi ra mỗi xe một đường để đánh lạc hướng đoàn xe của ông Chu. Tiếng súng vang lên trên con đường cao tốc chặt hẹp ấy, ông Chu ngồi xe rất sốt ruột lo lắng về cuộc hôn nhân này. Nếu cuộc hôn nhân này mà không thành thì đồng nghĩa với việc ông không thể nào thôn tính được công ty của lão Hàn Triết được, ông bực mình đập mạnh tay vào ghế lái phụ cái cảm giác đau đớn này so với việc kế hoạch lớn của ông bị phá thành tanh bành là không nhằn nhò gì đối với ông. Dương Minh đã đưa Liễu Y đến sân bay an toàn giờ chỉ cần chờ Tư Thành đến nữa là hai người sẽ rời khỏi thành phố này tiếp, Dương Minh kìm nén cảm xúc muốn khóc của mình mà ôm lấy Liễu Y lần cuối rồi nhét hộ chiếu cùng với chứng minh thư vào tay Liễu Y. - Em chỉ giúp chị được đến đây thôi, chúc chị hạnh phúc. Bà bật khóc nức nở ôm lấy Dương Minh lần nữa hứa rằng. - Chị hứa chị sẽ sống thật hạnh phúc, chị sẽ không phụ tấm lòng của em đâu cảm ơn em vì tất cả. Liễu Y nuối tiếc buông tay ra cầm chặt lấy hộ chiếu và chứng minh thư cùng với hành lý đi vào trong trước, một vệ sĩ hớt hả chạy vào nói với anh. - Chu thiếu gia không xong rồi, xe của thiếu gia bị người của ba ngài chèn ép. Hiện giờ hai bên đang nổ súng vào nhau tình hình rất là loạn,… Chưa kịp để cho vệ sĩ kia hết câu Dương Minh đã nóng lòng chạy về phía xe đang đậu ở trước cửa leo lên ngay rồi vội vã ra lệnh. - Mau chở tôi nhanh đến chỗ thiếu gia mấy người. Nhìn ra được sự chần chừ trong ánh mắt của tài xe láy xe Dương Minh tức giận quát lớn. - Còn không mau đi, chẳng lẽ các người muốn mang xác của thiếu gia về nhận lỗi với Tịch lão gia và Tịch phu nhân sao!!?? Tài xe không còn do dự nữa mà láy xe thẳng đến chỗ con đường đang nổ súng với nhau, Dương Minh bước xuống xe chạy đến chắn trước mặt của cả hai khuyên họ đừng nổ súng. - Hai người đừng nổ súng nữa nếu không nhất định xảy ra án mạng đấy, con đã gọi cảnh sát rồi họ đang trên đường tới đây nếu hai người không dừng tay thì nhất định cả hai sẽ phải vô tù đấy. Dương Minh từ từ tiếp cận về phía ba mình còn không ngừng ra hiệu cho Tư Thành mau chóng rời đi sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, Dương Minh chầm chậm cầm lấy một đầu súng của ba từ từ hạ xuống khuyên nhủ với ông để kéo dài thời gian cho Tư Thành. - Ba, có gì chúng ta bình tĩnh nói không nên dùng bạo lực để giải quyết mọi việc. - Không phải ba luôn dậy con phải trở thành một người biết dùng đầu óc để suy nghĩ thay cho hành động sao, vậy bây giờ ba đã làm gì thế này? Những lời nói của Dương Minh dường như đã cảm hoá được ông Chu phần nào, ông liền thờ thẫn hạ súng xuống theo động tác của con trai mình. Dương Minh thấy ông đã bình tĩnh lại rồi nhân lúc ông không chú ý đưa tay ra đằng sau ra kí hiệu với Tư Thành, đám người Tư Thành bắt đầu từ từ lùi lại dần thì đột nhiên ông Hàn xuất hiện khích tướng ông Chu. - Lão Chu ông làm vậy là có ý gì, sao lại để cho họ trốn tránh như vậy được? Ông không muốn bản hợp đồng kia được kí kết sao? Ông Chu vừa mới được con trai cảm hoá chưa được bao lâu đã quay về con người thật của mình. - Con mau buông tay ra, ta nhất quyết phải bắt con bé về cho bằng được. Tiếng khởi động xe vang lên Tư Thành nhanh chóng mở cửa ra để trèo lên, ông Chu nhìn thấy vậy muốn đẩy Dương Minh ra nhưng không được, Dương Minh nắm chặt lấy khẩu súng không cho ông rút ra nên ông đành buông lời đe doạ. - Dương Minh, con mau buông tay ra nếu không thì đừng trách. - Ba con sẽ không buông tay đâu, ba tha cho chị đi mà. Thấy Tư Thành sắp rời đi ông không nghĩ nhiều đẩy Dương Minh ngã ra mà bắn một phát đạn, Dương Minh vì muốn bảo toàn tính mạng cho Tư Thành rời đi mà nhanh chân chạy đến trước mặt ông nhận lấy viên đạn đó..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!