Vị khách quen nói với Hoàng Du, “Nếu như ông muốn mua nhà trong huyện phải nhanh tay, chỉ riêng bạn bè của tôi đã có không ít người để ý đến rồi.
Nếu như không đắt thì tôi cũng muốn mua một căn.
Đến lúc đó chúng ta làm hàng xóm.”
Hoàng Du nói: “Kia khoảng thời gian này tôi thuê một căn phòng ở tạm đã.” Hắn nói: “Nghe nói nếu như mua nhà ở khu đó, bên ngoải tiểu khu chính là cửa hàng của Điền Thụy, đến lúc đó muốn ăn cũng dễ dàng!”
Vị khách quen nghe hắn nói như thế có chút thèm, nửa ngày sau mới sực nhớ ra, “Làm sao ông lại biết được chuyện ở trong huyện?”
Hoàng Du mới tới bên này được một buổi chiều, sao lại có thể biết nhiều như thế chứu?
Hoàng Du đầy mặt cao thâm khó lường nói: “Còn không nhìn xem tôi là ai chứ.”
…
Điền Thụy ở trong đại viện hắt xì một tiếng, không biết là ai nhắc đến tên mình.
Bạch Mãnh đi tới đưa mấy tờ danh sách nhập hàng ở các cửa hàng cho Điền Thụy xem.
Trước đó một tháng nhập hàng một lần, hiện giờ mỗi tuần đều phải nhập một lần, nếu không thì hông phải thiếu cái này thì lại hết cái kia.
Điền Thụy nhìn tờ danh sách nói: “Bột ớt, hạt vừng, đường trắng muốn nhiều như vậy làm gì?” Số lượng trên danh sách vượt qua lượng tiêu thụ một ngày bình thường của bọn họ.
Bạch Mãnh giải thích: “Gần đây rau trộn giấm trong cửa hàng thịt nướng bán rất tốt.” Sau đó thở dài một tiếng: “Đường ăn là miễn phí, rau trộn giấm cũng là biếu tặng, rất nhiều khách quen một người đã có thể ăn được ba, bốn bát, lúc đi còn muốn để chúng ta bán cho một ít.” Phỏng chừng là cũng không tiện kêu nhân viên đóng gói mang về.
Hành động này còn được rất nhiều người hưởng ứng.
Nếu như chỉ có một, hai người thì bọn họ cũng có thể bán cho một ít, nhưng mà bây giờ bàn nào cũng đều muốn mua.
Thậm chí còn có người mua năm, sáu phần, nói là muốn mang về để trong tủ lạnh giữ tươi để ăn dần, hoặc là có thể tặng cho người khác.
Bây giờ trời nóng, dù là người lớn hay trẻ con đều có chút chán ăn, loại rau trộn cay giòn sảng khoái này vừa hay có tác dụng khai vị.
Rau trộn giấm nhà Điền Thụy làm không quá mặn, ăn với thịt nướng nhẹ nhàng khoan khoái giải ngấy, phối hợp với cháo cũng rất tuyệt.
Hiện nay mỗi ngày đưa đến hai vại rau trộn giấm cũng không đủ bán.
Bạch Mãnh nói, “Mấy hôm trước em có nhắc qua với anh rồi.” Chính là quán cơm muốn bán rau trộn giấm .
Điền Thụy thấy hắn nhắc đến mới mơ hồ có chút ấn tượng: “Hình như là là có chuyện như vậy.”
Bạch Mãnh nói: “Lu muối rau lớn ở kho hàng bên kia cũng không đủ.” Phòng ở bên kia hơi âm lãnh, không thích hợp để người ở, cả ngày đều không thấy ánh mặt trời.
Điền Thụy liền mua một ít đồ gia vị, dưa muối để chỗ đó, bên kia giống như một cái tủ trữ tươi tự nhiên vậy.
Hôm qua Bạch Mãnh đã qua đó xem vại to vại nhỏ đều đã đầy.
Có rau trộn giấm mọi người thích nhất, củ cải muối chua cùng nước tương, ớt quả, đường tỏi mà cửa hàng lẩu không thể không có.
Mấy loại rau muối như cải thảo phải muối sớm, cắt đôi rồi vẩy muối lên từng lớp lá rồi đè đá chặt.
Chỉ khi nào ướp xong mới có thể làm rau trộn giấm.
Bọn họ vừa mới mua hơn năm trăm cân cải thảo, vại cũ không còn bao nhiêu, đều là mới ướp.
Bạch Mãnh còn đang buồn rầu, hình như mọi người đều biết bọn họ đã bắt đầu bán rau trộn giấm, hiện tại có rất nhiều người dù không đến ăn thịt nướng những vẫn cố ý quẹo qua để mua rau.
Không quan tâm là có ăn thịt nướng hay không, chỉ cần đến chính là khách, cũng phải bán.
Vì vậy bọn họ nhanh chóng không đủ hàng để bán.
Điền Thụy nói: “Bên kia còn có mấy cái kho hàng, để anh mua lại.
Vừa vặn để muối dưa.” Phòng ở bên kia năm đó xây đã có vấn đề, hướng phòng không tốt, không có ánh nắng để phơi quần áo, cũng ẩm thấp khó chịu nên vẫn luôn để không.
Vị trí lại gần đây nên lúc trước Điền Thụy dùng cái giá cực thấp để mua, tính ra chỉ năm trăm đồng liền được một căn phòng.
Bây giờ giá nhà ở trong huyện tăng lên không ít, hiện nay nhà ở không có sân cũng đã có thể bán được hơn một ngàn đồng.
Nếu như nhà nào có sân thì ít nhất cũng phải năm ngàn trở lên.
Mà nếu như muốn vị trí tốt thì càng đắt hơn.
Như mấy căn nhà này Điền Thụy mua đều có sân, năm trăm đồng thực sự quá rẻ.
Nhưng mà ngoại trừ Điền Thụy ra thì cũng không ai mua.
Nghe đâu bọn họ đã trao bán mấy năm, người đến xem không ít nhưng đều đi thẳng không quay lại.
Căn nhà này rất thích hợp làm kho hàng.
Từ sau khi Điền Thụy mua mấy căn nhà này, những hàng xóm xung quanh đều chủ động tới tìm cậu, nói có thể giảm giá cho cậu, chỉ cần có thể bán ra ngoài là được, miễn cho vẫn luôn để trong tay lại phải lo lắng nhiều.
Điền Thụy ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định chỉ mua một số căn.
Lúc đó còn tưởng đủ, nhưng mà bây giờ xem ra đã không đủ dùng rồi.
Vì vậy cậu lại đơn giản mua nốt số còn lại.
Đối với chuyện mua nhà cửa này Điền Thụy đã rất quen thuộc, cậu nhanh chóng hoàn thành nốt thủ tục sang tên.
Cùng ngày đó còn tìm mười mấy người đến quét tước sơn sửa một chút.
Phòng ở quanh năm không ai ở, trong sân đều kết thành từng tầng mạng nhện dày đặc.
Tro bụi cũng nhiều, cần phải dọn dẹp sạch sẽ.
Sau đó cậu tìm người chuyên thu mua vại lớn để muối dưa, đặt hàng năm mươi cái vại lớn.
Một vại kia có thể ướp được bốn, năm trăm cân cải thảo.
Đối phương cũng cần phải chuẩn bị một chút, hai người thương lượng năm ngày sau sẽ gom đủ hàng cho cậu.
Điền Thụy lại gặp mấy người thường xuyên bán rau cho cậu, đặt hàng năm ngàn cân cải trắng cùng muối hạt, chờ đến khi chuẩn bị xong là có thể cho vào vại luôn.
Bên này Điền Thụy bận rộn không ngơi tay!
Bên kia Hà Vũ cũng bận rộn chuyện ở công trường.
Mấy hôm nay Điền Thụy đã đón Tiểu Phi trừ trên tỉnh về.
Nhóc con quay về, bọn họ liền thấy Hà Trung cùng Hà Điềm vui vẻ hơn không ít.
Trong nhà hiện tại lại có thêm Meo Meo có thể chơi cùng đám nhóc.
Hiện nay Meo Meo ăn sung mặc sướng, da lông bóng loáng, mượt mà, đôi mắt to tròn mở lớn, ai nhìn thấy cũng không kìm lòng được mà khen ngợi một câu.
Mấy đứa trẻ con thích nhất bộ dáng mấy con mèo như này, mỗi ngày cậu về nhà đều nghe được tiếng cười nói không ngừng từ sân vọng ra.
Điền Thụy gọi nhân viên chuyên lo việc cung ứng hàng hóa ở trên tỉnh đặc biệt tìm mua mấy trò chơi cho trẻ con mang về cho mấy đứa chơi.
Hà Điềm còn tự tay làm quần áo nhỏ cho búp bê, mấy ngày trước còn muốn một cái hộp đựng giày, nghe đâu hình như còn muốn làm một căn phòng nhỏ cho búp bê.
Cậu mua cho Tiểu Phi cùng Hà Trung một bộ đồ chơi nấu ăn, đều làm bằng nhựa, nhìn qua rất giống thật.
Còn có một cái xe đơn sơ làm bằng nhựa, chạy bằng tám cái pin.
Mặc dù không giống như thật giống như thời sau này những mà cũng có thể ngồi lên lái được.
Cái xe này khiến cho Tiểu Phi cùng Tiểu Trung chơi đến điên rồi, ngày nào cũng lái xe chơi ở trong sân, nếu như chen người một chút thì có thể ngồi được hai người.
Hai đứa nhóc lái vòng vòng quanh sân, đến tận khi Điền Thụy gọi hai đưa vào ăn trưa mà bọn nhóc vẫn còn lưu luyến không thôi.
Cái xe đồ chơi này không đắt nhưng lại cực kỳ tốn pin.
Tám cái pin mà chỉ cần chơi nửa ngày đã hết điện.
Nếu như muốn chơi thì phải không ngừng lắp pin vào thay thế.
Có lúc Điền Thụy còn không kìm được hoài nghi không biết cái xe này có phải là do xưởng pin sản xuất hay không.
May mà bọn họ cũng không kém chút tiền ấy, nếu muốn chơi thì có thể cung cấp được.
Chỉ cần Hà Trung cùng Tiểu Phi lái xe ra ngoài, mấy đứa nhỏ hàng xóm xung quanh đều vây quanh hâm mộ không thôi.
Điền Thụy thấy bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ cũng cao hứng theo.
Hiện nay Hà Điền có lúc còn hẹn mấy người chị em của nhóc mang theo búp bê của mình chơi trò chơi gia đình.
Hà Trung cùng Tiểu Phi chơi ở trong sân, có lúc Meo Meo cũng thích chơi cùng bọn chúng.
Bạn đang đọc bộ truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện, truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện , đọc truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện full , Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện full , Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện chương mới