Học viên trường dạy nấu ăn phải ra ngoài bày sạp bán hàng.
Bọn họ chọn một một ngày cuối tuần, bắt đầu bày bán từ năm giờ chiều đến tám giờ tối.
Lần này lãnh đạo thành phố vô cùng ủng hộ, để lại cho bọn họ một chỗ trống lớn ở trung tâm thành phố, chuyên môn để cho học viên dùng.
Vị trí chỗ này cách chợ đêm một khoảng nên cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Nhưng cũng có rất nhiều nhiều người đều vô cùng tò mò, không biết những học viên này có thể làm ra cái gì.
Trường dạy nấu ăn quy định là học viên phải tự bỏ tiền ra mua cái loại nguyên liệu như gạo, mì cùng các thiết bị cần sử dụng, số tiền kiếm được cũng có thể được giữ lại, nhưng cần phải làm báo cáo quá trình làm việc cùng tổng thu nhập của mình.
Không chỉ vậy, những thầy dạy bọn họ cùng hiệu trưởng cũng sẽ đi qua xem một chút, ăn thử một lần.
Ý tứ rất rõ ràng, các cậu tốt xấu gì cũng đã học hơn một năm, trận chiến lớn như vậy, người toàn thành phố đều có thể nhìn thấy, nếu như làm ra món gì ăn không ngon, hoặc khiến cho trường học mất mặc thì các cậu tự biết hậu quả.
Sau khi về trường liền chờ thầy giáo mình đến tính sổ đi.
Vừa cần phải làm sao không được lỗ vốn lại phải nghĩ ra một món nào đó ăn ngon.
Rất nhiều người đều đã từng ra ngoài thực tập, biết được mốn mở một sạp hàng không phải là việc một người có thể hoàn thành được.
Cho nên bọn họ liền tổ đội với nhau.
Mười người một đội, bày mưu tính kế, góp tiền, mua đồ cùng chuẩn bị một số dụng cụ cần thiết, nếu như có thể mượn họ hàng thân thích món đồ nào thì càng tốt.
“Ai, các cậu làm cái gì đấy?” Các bạn học mắt thấy không còn lại mấy ngày đều nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị, đồng thời bắt bắt đầu dò hỏi tin tức sạp hàng của đối phương.
“Vậy các cậu làm cái gì?” Đối phương lại hỏi ngược lại.
“Là tôi hỏi các cậu trước cơ mà.”
“Cậu không nói thì tôi cũng không nói, nếu không đội trưởng sẽ xé xác tôi ra mất.”
Thấy không thể moi được tin tức có ích nào, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Lần này không biết có ai làm chao không.” Hắn rất thích ăn món này, nhưng mà sau khi quầy hàng bán chao ở chợ đêm kia được giới thiệu trên báo mỹ thực, hôm nào cũng đông khách vô cùng.
Nếu như muốn ăn thì phải xếp hàng đợi ít nhất bốn mươi phút.
Nhiều lần hắn đều bị hàng dài ở chỗ đó dọa cho sợ hãi không có dũng khí mua nữa.
“Người ta có công thức bí mật.
Đáng tiếc cũng ta không thể học được công thức của người ta.
Cậu nói xem, trong miệng của thầy chúng ta như là có dụng cụ đo lường vậy, món nào cũng chỉ cần nếm liền biết hết.” Nếu hắn là ông chủ cửa hàng, hắn sẽ kéo đen các thầy giáo ở trường, thực sự là quá nghịch thiên rồi!
Sau khi học đầu bếp mới biết nghề này cần phải có thiên phú.
Hai người bạn tốt được phân đến hai nhóm khác nhau đang không ngừng cảm khái thì bị đồng đội gọi hề hỗ trợ, nguyên nhân không do hắn, khoảng thời gian này quá nhạy cảm.
Cũng không biết làm sao người bên ngoài đều nghe được tin này, rất nhiều người ngoài thành phố cùng tỉnh thành cũng muốn tới tham gia trò vui.
Nhưng mà đây cũng là điều bình thường.
Bây giờ chợ đêm chính là nơi náo nhiệt nhất thành phố này, bình thường cuối tuần đều có người từ nơi khác đến đây tham quan, càng khỏi nói bây giờ lại có sự kiện thú vị như này.
Điền Thụy ở nhà đã nấu cơm xong.
Cậu cố ý làm bánh chiên dầu ngọt, bánh ngọt bơ cũng đã được đặt trong tủ lạnh để làm mát, món chính có há cảo chiên, bánh ngó sen nhân thịt lợn, ăn kèm có cháo, thơm thơm ngọt ngào vừa hay có thể giảm bớt cảm giác dầu mỡ.
Điền Thụy ở trong phòng bếp rán sủi cảo, thỉnh thoảng cũng bị mùi hương hấm dẫn đến thèm, phần nhân bánh đã được ướp gia vị vừa miệng, chỉ cần chấm một chút dấm chua cũng đã ăn rất ngon rồi.
Trong nhà chỉ có cậu cùng Meo Meo ở nhà.
Hà Vũ mang theo em trai em gái lên tỉnh thành đón người.
Điền Thụy ở nhà vẫn luôn chuẩn bị món ăn ngon, Meo Meo nhà cậu luôn dùng hai móng vuốt nhỏ víu vào quần của cậu, kêu meo meo đòi ăn không ngừng.
Điền Thụy nói: “Không phải vừa mới cho nhóc ăn sao? Mèo nhỏ không thể ăn quá nhiều.” Nhóc tam thể nhà bọn họ có bộ lông bóng loáng mềm mại, thân hình còn to hơn mẹ nó một vòng, thế nhưng lại vô cùng tham ăn, mỗi ngày cần cho ăn nhiều lần, lúc nào cũng hiếu kỳ những món bọn họ ăn.
Điền Thụy bị mèo quấn đến không còn cách nào đành đồng ý, “Một lần cuối thôi.” Sau đó cậu tìm một chút đồ ăn vặt cho mèo rồi để vào bát nó.
Lúc này nhóc con này mới không còn quấn lấy cậu nwuax.
Điền Thụy tính giờ làm nên sau khi rán xong hết há cảo thì nghe thấy có tiếng động cơ ô tô dừng lại ở bên ngoài.
Điền Thụy đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là Tiểu Phi, so với lần gần nhau ở nhà cậu thì đã lớn hơn một vòng.
Điền Thụy rửa sạch tay, sau đó cười nói: “Đã ướp lạnh nước trái cây cho mọi người rồi, nhanh uống đi.”
Tiểu Phi đã ở nhà cậu một thời gian, Điền Thụy thấy cậu cũng đối xử giống như em trai mình, cậu tiến lên nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nhóc con.
Ở nhà cậu mình Tiểu Phi biểu hiện rất cẩn trọng, có mấy phần như ông cụ non.
Nhưng khi qua bên này, nhóc con triệt để khôi phục đãi ngộ giống như trẻ con.
Điền Thụy nặn một lúc liền nói, “Cơm nước đã xong, mấy nhóc có thể ra sân sau chơi!” Đằng sau có một bãi cỏ lớn có đầy chuồn chuồn cùng bướm, chỉ cần bọn họ tới gần thì bọn chúng sẽ phát hiện, sau đó lại bay đi, nhìn vô cùng thú vị.
Trẻ con thì nên có bộ dáng của trẻ con, tương lai sẽ có nhiều thời gian để cho bọn chúng trở thành người lớn nên bây giờ không cần phải vội, sao không nhân lúc còn nhỏ mà hưởng thụ tuổi thơ của mình.
Tiểu Thị bị Thụy ca ca nắn nắn mặt, sau đó cậu ôm mèo vào ngực nói, “Ầy, đây là Meo Meo nhà chúng ta, đều sắp không nhận ra em nữa rồi.
Tí nữa anh cho em mấy con cá khô, nhóc con này sẽ chủ động lại gần em ngay thôi.” Điền Thụy lải nhải.
Tiểu Phi sinh hoạt ở nhà cậu mình không tồi, nhưng bởi vì ăn nhờ ở đậu nên sẽ khí tránh khỏi cảm giác gò bó.
Nhóc con là một đứa trẻ thông minh nên vẫn luôn làm rất tốt, hôm nay được mang về đây mới hiện ra mấy phần trẻ con.
Kỳ thực nhóc đã lớn, nhưng mà vẫn luôn có cảm giác Thụy ca ca vẫn còn coi mình là trẻ con mà đối đãi.
Tiểu Phi cũng không phản bác lại, cứ để mặc Điền Thụy muốn làm gì mình thì làm.
Hà Vũ thấy Điền Thụy thấy Điền Thụy như vậy liền tiến lên nói: “Ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi chơi.” Sau đó còn cầm mấy món đồ hcoiw từ trên xe xuống.
Bốn cái súng bắn nước, bốn cái thổi bong bóng.
Những bé trai đều không thể thoát khỏi sự mê hoặc của súng nước, sau khi nhìn thấy hai đứa lập tức vui vẻ: “Anh ơi, anh mua lúc nào vậy ạ?”
Hà Vũ dặn dò: “Mấy đứa chơi nhớ để ý, có thể tìm những bạn nhỏ xung quanh chơi cùng, nhưng mà không thể dùng súng nước bắn vào mặt và mắt người khác, nhớ chứ?”
“Vâng ạ.”
Tiểu công chúa Hà Điềm cùng bị cái thổi bong bóng mê hoặc.
Cô nhóc đã từng thấy có người thổi cái này, bong bóng thổi ra sẽ có bảy màu, giống như cầu vồng vậy, vô cùng xinh đẹp.
Hà Vũ sờ sờ đầu em gái, “Ăn cơm xong thì có thể tìm bạn thân chơi cùng, không cần để ý đến hai đứa nó.” Hiện nay em gái cũng đã lớn rồi, có bạn của chính mình, không thích cùng mấy bé trai chạy nhảy cùng nhau nữa.
Bọn họ ở một đại viện phục cổ, xung quanh đều là những gia đình có tiếng ở trong thành phố, nhưng mà mấy đứa nhỏ hàng xóm đều luôn đi theo Hà Điềm cùng Hà Trung chơi đùa.
Hà Vũ là một người anh đặc biệt nuông chiều hai đứa em, mỗi lần đi tỉnh đều sẽ mua đồ chơi cao cấp cho hai nhóc.
Giống như là Hà Trung thì là mấy bộ đờ chơi nấu ăn hoặc làm bác sĩ, còn hà Điềm thì là vô số búp bê, vì vậy địa vị của hai nhóc con trong đám trẻ hàng xóm rất cao.
Huống hồ nhà bọn họ còn có hai cái xe đồ chơi.
Chỉ cần hai đứa ngồi xe lái ra ngoài, những đứa nhỏ xung quanh đều muốn đi ra xem trò vui.
Điền Thụy liền dẫn ba đứa nhỏ vào nhà ăn cơm.
Cơm nước được chuẩn bị rất phong phú, đều là những món bọn nhỏ thích ăn.
Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ liền chạy ra ngoài ăn, Hà Vũ thì thi dọn bát đứa.
Hà Vũ nói: “Trong cốp sau xe còn có.”
Điền Thụy vừa nghe liền hỏi: “Còn có cái gì vậy?” Sau đó mở ra xem thì phát hiện còn có hai cái dúng bắn nước và hai cái thổi bong bóng.
Điền Thụy đều xách tất vào nhà, đầu tiên giơ cây súng nước uy phong lẫm liệt lên, làm một động tác ngắm bắn rồi tưới nước cho cái cây già ở trong sân.
Còn cả cái thổi bong bóng nữa, thổi một cái liền có rất nhiều bong bóng bay ra.
Meo Meo cũng vô cùng phối hợp với cậu, chỉ cần thổi liền chạy qua dùng móng vuốt tiêu diệt hết số bong bóng bay ra.
Điền Thụy vừa thổi vừa nhìn mèo nhà mình chơi mà cười vui vẻ.
Hà Vũ từ phía sau ôm lấy eo cậu cưởi hỏi: “Cao hứng không?”
Điền Thụy gật đầu lia lịa.
Hai người chơi một lúc rồi để đồ lên bàn.
Điền Thụy liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ mười lăm, mấy học viên khẳng định đã dọn xong quầy ở trung tâm thành phố.
Điền Thụy vii cùng để ý, hôm nay tuy rằng chiêu đãi vị khách nhỏ ở trong nhà, thế nhưng cậu cũng không ăn nhiều, vẫn còn để bụng.
Bọn họ cùng nhau đi trung tâm phố lớn.
Bây giờ là cuối tuần, trong thành phố có rất nhiều người, người từ nơi khác lúc ngồi xe ba bánh cũng nghe người lái xe giới thiệu học viên trường dạy nấu ăn muốn bày sạp ở bên này, khung cảnh náo nhiệt vô cùng, rất nhiều người đểu không nhịn được mà qua đây xem một chút.
Đến lúc Điền Thụy đến nơi đã thấy bọn họ bày sạp xong xuôi, cũng có người dùng cả xe đầy, nhìn vô cùng đa dạng phong phú.
Họ vừa mới đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy một người năm một nắm giá đỗ thả vào trong nồi xào.
Điền Thụy nhìn sang, hóa ra là quầy bán mì xào.
Trong chợ đêm cũng bán mì xào, nhưng mà chỗ đó có rất nhiều món ăn ngon, mấy loại như mì xào thành ra không được hoan nghênh lắm.
Thế nhưng ở bên này lại không như vậy, bọn họ đã học một năm, tay nghề cũng không tầm thường.
Đã có hai, ba người đứng xếp hàng bên này, nhìn qua có vẻ cũng không tệ.
Điền Thụy cũng lại đây gọi một phần.
Mì chỗ bọn họ có đồ ăn kèm, có giá đỗ, coi như phong phú, hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn chợ đêm một chút.
Bên này nhanh chóng xào xong, Điền Thụy nhìn bộ dáng của hắn, bước nào bước đấy đều đâu vào đấy, nhìn rất ra dáng.
Một phần mì xào nhanh chóng làm xong, Điền Thụy đưua tiền cho chủ quầy, nếm thử một miếng.
Là vị chua cay yêu thích của người dân trong thành phố.
Số lượng cũng nhiều, đủ để ăn no, hơn nữa phía trên còn vẽ rồng điểm mắt mà thêm một thìa tương ớt, hơn nữa mùi vị cũng không tồi.
Điền Thụy còn muốn ăn thêm những món ăn khác, sau khi ăn xong vài miếng liền đem số còn lại đưa hết cho Hà Vũ.
Bạn đang đọc bộ truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện, truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện , đọc truyện Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện full , Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện full , Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện chương mới