Lúc Ninh Lan đi ra mở cửa, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng.
Anh không xỏ dép, nhảy tung tăng về giường: "Không phải bảo năm phút sao, đến cả mười phút rồi này."
Tuỳ Ý không lên tiếng, mở iPad tắt clip vũ đạo, mở bộ phim hôm trước ra tiếp tục xem.
Ninh Lan không chú ý cậu khác thường, ngồi trên giường tách chân mình ra, tiếp tục lẩm bẩm: "Tay cậu mạnh quá, bóp chân của tôi tím hết rồi."
Tuỳ Ý nghe thấy quay đầu, liếc nhìn vết bầm tím ở đùi trong của Ninh Lan vẫn chưa biến mất.
Sau đó lại nhìn chằm chằm màn hình, cầm lấy bình xịt thuốc Vân Nam ném cho anh.
Ninh Lan nhận lấy bình xịt thuốc, quỳ gối bò trên giường đến bên Tuỳ Ý, ôm cổ cậu từ đằng sau, ôn nhu nói: "Cậu làm mà, cậu giúp tôi xoa đi."
Trạng thái của anh vẫn như lúc trước Tuỳ Ý đi ra ngoài, sự dính người và thân mật hiện rõ trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, Tuỳ Ý không rảnh để tìm hiểu.
Tâm tình cậu bị đứt gãy trong 15 phút vừa nãy, không có cách nào trở về trạng thái lúc đầu.
Ninh Lan vẫn bám cậu.
Lồng ng ực trụi cọ tới cọ lui vào lưng cậu.
Buổi tối hôm kia lúc tình, anh phát hiện Tuỳ Ý rất thích được vuốt v3 da thịt.
Anh đoán cơ thể trắng trẻo, non mềm này là điểm cộng trong mắt kim chủ.
"Ngày mai tôi phải đi rồi, cậu không giúp tôi xoa thật sao?" Anh thúc giục hỏi.
Sự không nỡ lộ ra trong lời nói là thật.
Hai ngày nay trôi qua thật thoải mái, sung sướng.
Sắp rời đi, anh không chỉ hơi sợ hãi, dường như một khi rời căn phòng nhỏ này sẽ phải một mình đối mặt với bóng tối và tàn khốc, không còn ai bảo vệ anh.
Tuỳ Ý xem phim mấy phút, mới chậm rì rì nhận lấy bình xịt thuốc.
Ninh Lan dùng khăn tắm che dưới, duỗi đôi chân dài.
Tuỳ Ý không nhẫn nại xịt mấy cái, quay người lại định xem tiếp.
Bỗng nhiên, Ninh Lan quỳ lên ôm chặt lấy, vùi mặt vào trong ngực cậu: "Ngày mai tôi phải đi rồi, không làm thêm lần nữa sao?"
Tuỳ Ý thấy anh cầu hoan lạc với mình, suy nghĩ lại bị đóng băng vào buổi trưa mùa hè năm ấy, người thầy anh kính yêu cũng như vậy, với khuôn mặt ngây thơ vô hại, đang làm những điều ph0'ng đãng, vô sỉ nhất.
"Không học nhảy à?" Tuỳ Ý hỏi.
Ninh Lan dụi má vào người cậu: "Dù sao cũng là vận động mà."
Nói xong, anh đưa tay chạm vào bên dưới Tuỳ Ý, động tác thuần thục hơn lúc trước nhiều.
Thứ đó đang dần to lên trong bàn tay.
Tim anh đập nhanh thình thịch.
Anh ngẩng đầu tiến lại gần, từ từ khoá chặt đôi môi Tuỳ Ý.
Lúc đầu, Tuỳ Ý không động đậy, tuỳ Ninh Lan cố hết sức giở bản lĩnh trêu chọc cậu, đợi đến lúc Ninh Lan cẩn thận lè lưỡi ra, cậu đột nhiên giành quyền chủ động, ấn người xuống giường, vừa gặm vừa cắn môi anh một cách hung dữ, hấp tấp.
"Ưm..." Ninh Lan bị hành động đột ngột và thô bạo của cậu làm cho hoảng sợ nhưng không dám giãy giụa, chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp cuộn trong lòng cậu, rụt đầu lưỡi lại để tránh bị cắn.
Chỉ đến khi Ninh Lan thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Tuỳ Ý mới buông tha đôi môi bị cậu chà đạp cho đỏ bừng.
Ninh Lan mở miệng thở, chậm chạp nhận ra Tuỳ Ý hơi kỳ lạ.
"Cậu làm sao vậy...!có chuyện gì xảy ra à?" Ninh Lan thở gấp, hỏi.
Tuỳ Ý không đáp lời, d*c vọng có thể nhìn bằng mắt thường lan ra trong đôi mắt cậu.
Sâu trong đó hàm chứa thứ gì, Ninh Lan nhìn không hiểu.
Ninh Lan mò xuống cởi 't lưng Tuỳ Ý, đầu ngón tay mát lạnh chui vào mép lót, nhẹ nhàng kéo xuống: "Đừng buồn nữa...!Tôi sẽ làm cậu vui vẻ, được không?"
Trên miệng đang trưng cầu ý kiến nhưng cơ thể lại chủ động nằm xuống lật người lại nằm bò trên giường.
Anh nhớ Tuỳ Ý là trai thẳng, lần trước làm trong điều kiện ánh sáng không tốt.
Lần này đang lúc trời sáng, quay lưng lại có lẽ không vấn đề gì.
Ninh Lan mò một chiếc bao cao su chưa dùng ở dưới gối, đưa ra sau: "Phía sau làm qua rồi...!Cậu đeo cái này lên đi."
Anh nghe thấy tiếng lách cách nhẹ của khoá thắt lưng.
Sau đó, có thứ gì đó vừa thô vừa cứng chọc vào khe mông, chưa kịp chuẩn bị, người phía sau tách cánh mông anh ra, đâm vào.
Ninh Lan vội kêu lên một tiếng, tay cầm bao cao su nhanh chóng chống lên giường.
Tiếp theo đó là mỗi chuỗi đâm rút gấp gáp, làm đến mức anh hoa cả mắt, hồn bay phách lạc.
Tuỳ Ý nắm vòng eo mềm mại, hoạt động dữ dội.
Lửa giận phừng phừng trong lòng cậu.
Ninh Lan tự mình dâng tới cửa thì làm sao quan tâm đến việc có đáng thương hay không.
Tư thế vào từ phía sau không chỉ sâu hơn, còn làm lộ ra hoàn toàn vòng eo xinh đẹp, mịn màng của Ninh Lan.
Từ góc độ này, còn có thể thấy thắt lưng cân đối đang run lên bần bật.
Ninh Lan vùi mặt vào gối, vừa thoải mái vừa đau đớn mà r3n rỉ.
Dường như đưa thêm Tuỳ Ý một nhóm lửa, khiến cậu chỉ muốn làm người dưới thân không thể thốt nên lời.
Lần tình này thô bạo hơn nhiều lần trước.
Xong việc, Ninh Lan mềm nhũn nằm bò, không muốn động đậy.
Cuối cùng, Tuỳ Ý lật anh lại, để anh nằm ngửa trên giường.
Buổi tối, Tuỳ Ý đã hoàn toàn bình tĩnh lại chủ động xoa thuốc cho anh.
Thân thể dễ bị hằn vết lại thêm mấy vết thương mới, được bao bởi làn da trắng nõn xung quanh, thực sự nhìn mà đau lòng.
Lần này, trước khi Tuỳ Ý nói lời xin lỗi, anh che miệng cậu lại, rũ mắt, nói: "Xin đừng nói.
Chỉ là cơ thể tôi dễ hằn vết thôi, thực ra không đau đâu...Hơn nữa, là tôi câu dẫn cậu mà."
Ý tại ngôn ngoại – Cậu là kim chủ, muốn làm gì cũng được.
Tuỳ Ý càng cảm thấy khó xử trước những lời nói nhẹ bâng của anh.
Ngọn lửa hung dữ trong lòng bị dập tắt, một tâm trạng ủ rũ bất giác tràn đến.
Bàn tay che miệng cậu như đang đậy cả lồ ng ngực, khiến cậu khó thở.
Cậu không biết Ninh Lan là gì đối với cậu.
Người này ngả ngớn, tuỳ tiện, bản tính phóng túng, vốn dĩ cậu tránh còn không kịp, nhưng cậu lại đang làm gì thế này? Thuận nước đẩy thuyền bị câu dẫn lên giường, không chút tử tế đối đãi bạo lực.
Hết lần này đến lần khác, lý trí cậu lấy làm kiêu hãnh đều tan thành tro bụi trước mặt người này.
Suy cho cùng thủ đoạn người này quá cao siêu hay khả năng kiểm soát của cậu quá kém? Cậu không muốn hiểu rõ.
Sáng sớm hôm sau, Tuỳ Ý định xin nghỉ đưa anh ra sân bay.
Bạn đang đọc bộ truyện Trục Lãng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trục Lãng, truyện Trục Lãng , đọc truyện Trục Lãng full , Trục Lãng full , Trục Lãng chương mới