Quả nhiên, nghe thấy tôi nói, mặt của Trần Chế và Tô Hằng không đỏ nữa rồi.
Tôi đắc ý nghĩ, tôi chính là đang giải vây cho bọn họ đó.
Kết quả, cúi đầu xuống thì nhìn thấy hai khuôn mặt lạnh tanh.
Ơ, tôi nói sai gì à????
“Kiều Kiều, chuyện này xảy ra từ khi nào? Cậu trai đó như thế nào?” Mọi người bắt đầu hỏi tôi dồn dập.
Tôi bối rối. Đúng lúc đang không biết trả lời như thế nào thì Tô Hằng tiếp lời.
“Bố mẹ, chú dì, con đột nhiên nhớ ra ở trường có chút việc cần bọn con đến xừ lí, bọn con xin phép đi trước ạ.” Tô Hằng nói xong rồi lôi tôi đi luôn.
Trần Chế cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Anh, anh làm em đau đấy!” Tôi thoát ra khỏi tay anh.
Tô Hằng thường ngày rất dịu dàng, nay lại có chút tức giận.
“Ở trường chúng ta?”
“Cái gì?” Tôi không phản ứng kịp.
“Kiều Bạch Chỉ, cậu hẹn hò rồi! Tại sao lại không nói với bọn tôi? Thằng đấy là ai?” Trần Chế chạy tới.
Tôi cười khúc khích: “Hai người nói như thế….. không phải em đang giúp hai người giải vây sao!”
Bọn họ đều đứng hình.
“Thế nên….không có yêu đương?” Tô Hằng cau mày.
“Sao có thể chứ, hai người ngày nào cũng ở cạnh em, em cũng không có cơ hội.” Tôi bĩu môi, bọn họ đến với nhau rồi còn không chịu tìm cho tôi một người.
Trần Chế xấu hổ, xoa xoa đầu: “Thì ra là vậy. Nếu cậu không để tâm thì thật ra….”
“Thật ra….bây giờ em nên chuyên chú vào chuyện học hành.” Tô Hằng bỗng nhiên xen ngang.
Trần Chế trừng mắt với anh, lại quay sang nhìn tôi.
“Kiều Kiều, hiện tại cậu có thích ai không?”
“Có chứ.” Tôi nghĩ nghĩ rồi buột miệng nói.
“Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?” Tô Hằng cau mày nhìn tôi.
“Em có mấy anh chồng….. ở trong game.”
“………” Trần Chê hít một hơi thật sâu.
Sau đó, tôi bắt gặp Tô Hằng và Trần Chế trao đổi bằng mắt.
Sao sát khí nặng thế, hai người này chắc chắn xảy ra mâu thuẫn rồi.
Tôi lại nghĩ cách để giúp họ.
3
Tôi kịp thời chuyển chủ đề: “Không phải nói ở trường có chuyện sao, chuyện gì vậy ạ?”
“À, cái đó….. hội học sinh muốn quay một bộ phim ngắn, em chẳng phải hay viết sao, trường muốn nhờ em làm biên kịch.” Tô Hằng nghiêm túc nói.
“Bây giờ vẫn đang nghỉ đông, hơn nữa em vẫn đang viết tiểu thuyết…….” Tôi muốn từ chối.