Cô chưa kịp nói thì anh đã cường thế tách chân cô ra, ngón tay thon dài lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dò xét đi vào.
Lãm Nguyệt hung hăng mà cắn vào vai anh. Miễn cưỡng nói, "Đừng... mà."
Trần Dục Sâm mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt vẫn đạm mạc, cao lãnh như tiên nhân không nhiễm bụi trần tiếp tục động tác trong tay.
Không lâu sau, mông cô bị đè lại, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, "Ngoan, ngón tay quá nhỏ, không kiểm tra được, anh đổi cái khác."
......
Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước róc rách.
Trong làn nước trong vắt, người phụ nữ ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực người đàn ông, làn da trắng nõn trong suốt, tóc đen tán loạn trong nước như rong biển, giữa hai người không có một khe hở, thân mật không thể tách rời.
Hai mắt Lãm Nguyệt mơ màng, mặc những ngón tay thon dài của anh như cố ý lại như vô tình ái muội vuốt ve trên người mình.
Đột nhiên, cô khẽ nhíu mày, bắt lấy tay anh đặt lên bụng, "Xoa giúp em một chút."
"Đau." Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến bụng vô cùng dễ chịu. Lãm Nguyệt nhắm mắt, "Anh xoa xoa thì tốt rồi."
Anh đột nhiên dừng tay.
"Do anh quá dùng sức sao?" Sắc mặt người đàn ông nhìn như không thay đổi, giọng điệu khó đoán.
Lãm Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, tay vốc nước hắt lên mặt anh.
Không biết xấu hổ.
Từng giọt nước theo đường cong sườn mặt chảy xuống, Trần Dục Sâm ung dung giơ tay vuốt nước trên mặt, chậm rãi nói, "Vừa rồi không phải em cứ luôn nói quá sâu à?"
Còn không phải cô càng nói thì anh càng...... Khụ. Có hơi đau thật.
Hai má Lãm Nguyệt đỏ bừng, nắm tóc anh khẽ kéo, "Anh có còn biết xấu hổ không?!"
Khóe mắt cô vẫn còn hồng hồng, đôi mắt long lanh đầy nước, gương mặt đỏ ửng, bây giờ cô trừng anh, hoàn toàn không có chút uy lực nào, trái lại làm cho hai mắt anh càng tối tăm hơn.
"Mi đại tu tần tụ, thần chu noãn canh dung. Khí thanh lan nhị phức, nhu nhuận ngọc cơ phong. Vô lực thung di uyễn, đa kiều ái liễm cung......"
Dâm thơ diễm từ cũng treo lên miệng rồi.
(Dịch thơ: Ngượng ngùng nhíu chặt mày cong/ Môi son ủ ấm, càng nồng càng say/ Hương lan sực nức đâu đây/ Nhuận tươi như ngọc, sẵn bày làn da/ Điệu đà tay ngại nhích qua/ Khép mình bao vẻ kiêu sa yêu kiều.)
Khóe miệng Lãm Nguyệt co rút.
"Tốt lắm, anh đã không còn là Sâm Sâm ngây thơ trước kia nữa rồi."
Sắc mặt người đàn ông không thay đổi, "Anh là người đàn ông của em."
Ở trước mặt người phụ nữ của mình thì người đàn ông nào cũng giống nhau.
Lãm Nguyệt chưa nói dừng lại, Trần Dục Sâm vẫn tiếp tục chậm rãi xoa bụng cho cô, đến lúc nước trong bồn tắm sắp chuyển lạnh mới ôm cô đi ra ngoài.
Lúc này, Lãm Nguyệt đã sắp ngủ rồi.
Chỉ là lúc anh ôm cô, Lãm Nguyệt bị giật mình nên mở mắt, một cảm giác quen thuộc từ bụng dưới truyền đến.
"Thả em xuống đi." Cô vỗ vỗ lưng Trần Dục Sâm.
"Sao vậy?" Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Lãm Nguyệt ngẫm nghĩ, đột nhiên cười khẽ, trong mắt như có ngôi sao, sóng nước lóng lánh, "Muốn ở chỗ này..."
"Làm chút chuyện..." Nói một câu dễ khiến người ta nghĩ nhiều, ngón tay lại phối hợp chuyển động trên người anh, càng ngày càng đi xuống.
Không một người đàn ông nào có thể chịu được trêu chọc như vậy, yết hầu anh trượt một cái, giữ chặt tay cô, sắc mặt thanh lãnh có chút nguy hiểm, giọng nói ám ách, "Chuyện... gì?"
Nói rồi, bàn tay to đặt ở thắt lưng mảnh khảnh của cô kéo về phía mình.
Lãm Nguyệt cũng không phản kháng, phối hợp khiến giữa hai người không còn một khe hở.
Ánh mắt người đàn ông tối lại, không khí trong phòng tắm trở nên khô nóng, đến khi còn một bước cuối cùng, Lãm Nguyệt đột nhiên kêu dừng.
Cô cười híp mắt, hôn lên mặt Trần Dục Sâm một cái, "Ngoan, cái kia của em tới."
Cái nào?
Sắc mặt người đàn ông có chút gian nan nhưng vẫn dừng lại, nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, trong đầu như có sấm sét đánh qua.
Lãm Nguyệt vẫn cười gian xảo, làm như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, "Phiền Sâm Sâm đáng yêu đi lấy cái đó giúp em nha."
Người đàn ông nhìn đôi chân thon dài trắng tinh không tì vết của cô, có chút gian nan mím môi, "... Thật sự?"
Lãm Nguyệt bình tĩnh đẩy anh ra, "Đương nhiên."
"Dù em cũng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật."
Vừa rồi cô cũng không nghĩ tới chuyện này, chủ yếu là vì một năm đó chịu cường độ huấn luyện cao ở quân doanh, từ đó về sau, chu kỳ của cô không còn đều nữa, cho nên cô cũng lười tính.
Cho đến vừa rồi cảm nhận được cảm giác quen thuộc kia, mới làm cô nghĩ đến, hẳn là đã đến kỳ.
Lãm Nguyệt xử lý xong xuôi đi ra ngoài, thấy Trần Dục Sâm ngồi ở mép giường xem điện thoại chăm chú, vui vẻ ngồi xuống cạnh anh, "Sâm Sâm, anh đang xem gì vậy?"
Nói xong, cô còn cố ý nhìn điện thoại vừa bị người nào đó nhét vào dưới chăn.
Đang tra thời gian hành kinh của phụ nữ.
Trần Dục Sâm ấn cô vào ổ chăn, "Không muốn ngủ?"
Lãm Nguyệt trở mình, rúc vào lòng anh, "Không có anh em không ngủ được."
Thấy anh không nói lời nào, Lãm Nguyệt tiếp tục cười gian.
"Sâm Sâm ~"
"Sâm Sâm ~ hôm nay không hôn chúc ngủ ngon à?"
Chính là ỷ vào bây giờ là thời kỳ đặc biệt.
Sắc mặt Trần Dục Sâm thanh lãnh không gợn sóng, nhưng ánh mắt lại ý vị thâm trường, "Em chờ đó."
Có điều, hôm sau Lãm Nguyệt cũng không có sức để đùa nữa.
Cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, thở ra khí lạnh, Lãm Nguyệt hận không thể lăn qua lăn lại.
Sao cô lại không phải đàn ông chứ.
Trần Dục Sâm cầm ly nước đường đỏ đi vào, dựng gối đầu sau lưng cô, ánh mắt hiện rõ sự đau lòng.
"Còn đau không?" Người đàn ông nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay vói vào bụng cô khẽ xoa.
Lãm Nguyệt tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, thổi thổi ly nước đường đỏ còn đang bốc khói, uống một ngụm.
Độ ấm vào đến dạ dày, truyền ra khắp người, có thể là do tâm lý, cũng có thể là nước đường đỏ phát huy tác dụng, Lãm Nguyệt thoải mái gật đầu.
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Người đàn ông cúi đầu nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, không nói gì, chờ cô uống xong thì cầm lấy cái ly, đỡ cô nằm xuống.
"Ngoan, ngủ một lát đi."
Ngủ rồi sẽ không đau.
"Vậy còn anh?" Lãm Nguyệt bắt lấy tay anh.
Những lúc thế này, con gái luôn muốn có người đàn ông của mình ở bên.
"Anh ở đây." Trần Dục Sâm đặt cái ly lên tủ đầu giường, một lần nữa luồn tay vào xoa bụng cho cô.
Một vòng lại một vòng, dường như không bao giờ kết thúc
Dưới sự tỉ mẩn của anh, bụng cô trở nên ấm hơn, Lãm Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng trở nên tối dần.
Đến khi Lãm Nguyệt tỉnh lại, liền phát hiện anh vẫn còn đang xoa bụng cho cô, hình như đến tư thế ngồi cũng không thay đổi, không biết đã kiên trì bao lâu rồi.
Giống như một cơn gió thổi qua hồ nước yên lặng, tạo nên những gợn sóng nối tiếp nhau, sóng trước tạo nên sóng sau, thật lâu không thể bình ổn lại.
Lãm Nguyệt bắt lấy tay anh, đặt bên má mình khẽ cọ.
"Còn đau không?" Trần Dục Sâm khẽ động đậy, dường như hoàn toàn không cảm nhận được tê mỏi.
"Đỡ nhiều rồi." Lãm Nguyệt hôn một cái vào lòng bàn tay anh.
Tay người đàn ông hơi run rẩy, có thứ gì đó từ lòng bàn tay truyền tời lồng ngực, khiến trái tim anh nóng lên.
Trần Dục Sâm cúi đầu nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô.
A, người đàn ông này càng ngày càng đáng yêu ngon miệng, làm sao đây?