Oản Oản vội vàng bắt chiếc taxi đến chỗ của Đường Tam.
Cô biết nơi đó, chỉ trong vài phút cô cũng đặt chân tới con đường mà lần trước cô dẫn cậu tới.
Cô đi một mạch tới nơi, thấy cậu say khướt đang cố muốn uống hết chai rượu trên bàn.
Cô nhướng mày bước đến giật phăng ra mà nói " Đừng uống nữa."
Đường Tam vẫn không biết đó là Oản Oản, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt có chút bực tức mà quát lên " Mau đưa cho tôi."
Rồi đứng lên muốn lấy lại cái chai rượu từ chỗ cô, nhưng Oản Oản nhanh chóng lùi ra sau, khiến Đường Tam bị ngã theo quán tính một cái "Rầm."
Ông chủ bên đó thấy vậy thì cũng không la, chuyện thường ngày gặp nên ông cũng không quan tâm, chỉ nói rằng " Cậu ta đã ngồi uống ở đó từ trưa tới giờ rồi, đúng là thanh niên trai tráng tửu lượng cũng khá đấy."
Cô nhìn ông gượng cười đáp lại, rồi nhíu mày quay qua nhìn Đường Tam, ngồi xuống trước mặt cậu mà nhỏ giọng.
" Đường Tam, anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Nếu giận vì tôi không nghe điện thoại hay không nhắn tin thì cho tôi xin lỗi, tôi quên nói với anh khi đó tôi làm mất điện thoại."
Đường Tam chỉ cười khẩy một cái giọng nói không còn tỉnh táo nữa, miệng nói những câu không đâu ra đâu.
" Tôi rất yêu cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy lại luôn có hình bóng của cái gã đã làm tổn thương cô ấy.
Tôi nên làm gì đây?"
Nghe Đường Tam nói, cô cũng dần hiểu ra chút vấn đề, nhẫn lại quan tâm mà hỏi " Anh...tỏ tình với cô ấy chưa?"
" Vẫn chưa, tôi sợ cô ấy sẽ từ chối, và tạo khoảng cách không muốn gặp tôi nữa."
" Tại sao phải sợ? Cái đáng sợ không phải là từ chối mà là cái thứ tình cảm không đủ can đảm để nói cho đối phương biết.
Nó nặng lòng lắm, anh biết không?...Anh cứ nói đi...!không biết chừng cô ấy cũng đang chờ câu nói này của anh, bỏ lỡ nhau rồi thì không thể tìm lại được đâu."
Đường Tam từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn người con gái trước mặt mà cười mỉm " Cảm ơn, tôi đã có câu trả lời rồi."
Oản Oản cũng cười đáp lại " Vậy thì tốt, bây giờ tôi đưa anh về."
Đường Tam khua tay " Không cần đâu, tôi tự đi được, một lần nữa tôi cảm ơn cô."
Rồi lồm cồm bò dậy, chân nọ đá chân kia mà bước ra ngoài.
" Ê! Ê thằng kia! Mày chưa trả tiền."
Thấy ông chủ đuổi theo, cô vội kéo tay lại " Để cháu trả giúp cậu ấy."
Ông chủ quay lại nhìn, cô nhanh chóng móc ra trong túi một ít tiền để trả rồi đuổi theo Đường Tam.
Nhưng ra đến bên ngoài thì cậu ta đã đi đâu mất rồi, cô lẩm bẩm trong miệng " Say như vậy sao đi nhanh như thế? Mới đó đã không thấy đâu rồi."
Oản Oản chạy ra ngoài tiếp tục đuổi theo, hi vọng sẽ gặp được Đường Tam trên đường.
Nhưng cô đâu biết cậu ta vốn không say, chỉ đang cố giả vờ để tìm câu trả lời từ cô, đứng núp một bên tường để quan sát cô thì từ đâu ra, xuất hiện những tên lạ mặt trên tay cầm một cây gậy gỗ.
Thấy vậy, nhưng Đường Tam không hề hoảng sợ, ngược lại còn cười chế nhạo " Hắn cuối cùng cũng muốn động thủ rồi sao? Phái vài tên như vậy, có phải quá xem thường Đường Tam ta đây không?"
Không nói nhiều lời, đám người nghe theo lệnh kia trực tiếp lao đến, Đường Tam lúc này cũng lật bài, cậu ta vốn không phải kẻ nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài, mà là một tên đấm đá còn hơn cả những tên giang hồ.
Từng người một bị Đường Tam hạ đo ván, nằm la liệt dưới đất.
[...]
Oản Oản trở về căn hộ, đứng trước cửa nhưng do dự không muốn vào, cô biết chắc Cận Thiếu đang ở bên trong.
Bạn đang đọc bộ truyện Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối, truyện Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối , đọc truyện Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối full , Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối full , Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối chương mới