Thẩm Tử Mặc nghe vậy, ánh mắt nhìn Chu Thiên Ân hoàn toàn thay đổi.
Đúng vậy, anh ta quen Mạn Nhu từ bé, tính tình cô rất dễ chịu.
Cô ấy không phải người dễ bắt nạt nhưng lại không động đến người khác nếu không có lý do.
Nếu cô ấy với Chu Thiên Ân có tranh chấp gì đó thì chắc chắn Mạn Nhu không phải người khởi xướng. "Chu tiểu thư, mời cô đứng lên cho, ở đây có camera, đừng để tôi khiến cô xấu mặt." Thẩm Tử Mặc trầm giọng nói. Chu Thiên Ân không nghĩ chuyện này lại thành ra như vậy.
Cô ta đứng dậy, nhưng nước mắt vẫn rơi, ấm ức gọi: "Tử Mặc, em..." "Từ nay về sau, đừng gây chuyện với cô ấy." Thẩm Tử Mặc nhìn Chu Thiên Ân mất kiên nhẫn nói, sau đó cũng lướt qua cô ta bỏ đi. Chu Thiên Ân lúc này gương mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt.
Giản Mạn Nhu, chúng ta chính thức trở thành người không chung đường. Mạn Nhu tuy lúc đó cô không biểu hiện gì ra ngoài mặt nhưng trong tim cô giống như có ai dùng tay bóp nghẹt lấy, đau đến không thở được.
Mỗi bước đi của cô đều nặng nhọc.
Hình ảnh Thẩm Tử Mặc ôm lấy Chu Thiên Ân trong lòng khiến cô đau lòng.
Mạn Nhu nâng cốc rượu lên cười khẩy một cái. Đôi môi đỏ mọng cười đến thê lương, cô nhẹ giọng nói: "Tử Mặc, giới hạn của em, anh đã chạm đến rồi!" Nói xong cô thả chiếc ly trong tay xuống đất, ly thủy tinh xinh đẹp vỡ thành từng mảnh nhỏ. Bartender ở quán thấy vậy liền đưa Mạn Nhu một chiếc khăn giấy.
Mạn Nhu cười cười nhận khăn giấy nói: "Cảm ơn cô, tôi lỡ tay, cho tôi một ly khác được không?" "Được ạ.
Tiểu thư vẫn muốn uống ly giống vậy chứ?" Cô bartender cười nhẹ hỏi, ánh mắt khẽ chuyển đến những mảnh vỡ trên sàn.
Chỉ trong chốc lát đã có người đến dọn dẹp sạch sẽ chỗ thủy tinh bị vỡ.
Các cô ở đây khá quen thuộc với vị tiểu thư này.
Cô ấy hay cùng Triệu tiểu thư đến đây uống rượu.
Cho nên ở nơi này ai ai cũng dè chừng vị tiểu thư này.
Sau lần trước sự việc phát sinh ở bar Angel liên quan đến Triệu tiểu thư.
Chỉ ngày hôm sau, tất cả những người trong bar Angel có mặt tại thời điểm đó đều bị đuổi hết, nghe nói người cho phép hai gã đàn ông kia đem Triệu tiểu thư đi đã biến mất không thấy tung tích.
Từ ngày đó, họ đều rất cẩn thận đối với Triệu tiểu thư và bạn của cô ấy. Mạn Nhu nghe cô nhân viên kia nói vậy thì gật đầu: "Cho tôi ly giống vậy, cảm ơn.
Còn ly kia, tôi sẽ đền bù." "Tiểu thư, rượu này rất mạnh, cô uống ít một chút tránh tổn hại đến sức khỏe." Cô nhân viên kia thấy từ nãy đến giờ vị tiểu thư trước mắt đã uống 3 ly, hiện tại còn muốn uống, cô nhịn không được muốn khuyên nhủ đôi ba câu.
Còn về chiếc ly bị vỡ, một từ cô bartender cũng không nhắc đến. Mạn Nhu cười gật đầu: "Tôi uống nốt ly này thôi, cảm ơn cô." Rất nhanh một ly rượu đã ở trước mặt cô, Mạn Nhu mỉm cười nhìn ly rượu tiếp tục nâng lên uống một ngụm.
Nước mắt lại không nhịn được trào ra. Tuấn Khải hôm nay có công việc phải tiếp khách ở bar Angel.
Anh thỉnh thoảng mới đến đây, nơi đây hầu như là nơi tiếp khách của anh cả.
Thật ra mọi người có điều không biết, bar Angel dù bên ngoài thuộc quản lý của Tần Phong, nhưng anh cả của anh cũng có một nửa ở nơi đây.
Hai người họ là đồng quản lý nơi này. Anh tiếp khách xong, đang chuẩn bị rời đi thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ quầy bar.
Nếu anh không nhầm, đây là bạn thân của em gái mình.
Tuấn Khải nhíu mày nhìn về phía Mạn Nhu một chút, sau đó thở dài một hơi đi đến cạnh Mạn Nhu. Mạn Nhu hiện tại đã uống hết ly rượu, tỉnh tỉnh mê mê cảm thấy có người đến bên cạnh đoạt lấy ly rượu trên tay mình.
Cô cau mày, rốt cuộc hôm nay là ngày vui gì, lại có người đến chọc cô lúc này.
Mạn Nhu nâng đôi mắt mơ màng lên nhìn, thấy trước mắt mình là một anh chàng đẹp trai, còn rất quen mắt nhưng cô không nhớ ra là ai, cô cười cười: "Anh soái ca này, anh cũng đẹp trai đấy nhưng mà tôi không có hứng ở đây chơi với anh, anh đi chỗ khác chơi đi." Tuấn Khải nghe lời của Mạn Nhu thì đen mặt, anh quay sang thư ký bên cạnh mình liếc mắt.
Người thư kí kia ngay lập tức hiểu ý đi ra bên ngoài. "Tôi cũng không có thời gian rảnh ở đây chơi với cô, nếu cô không phải là bạn của A Tinh thì tôi cũng không quan tâm đến cô đâu.
Mau, đứng dậy, tôi đưa cô về." Tuấn Khải nhíu mày, đưa một tay kéo Mạn Nhu đang mơ mơ màng màng đứng dậy.
Sau đó quay sang nói với cô bartender: "Phần của cô ấy để tôi trả." Cô bartender đương nhiên biết vị trước mặt là ai, nhị thiếu của Triệu gia, cho nên cô ấy cũng không dám có vẻ mặt gì khác, gật đầu vâng dạ. Mạn Nhu bị Tuấn Khải kéo lên lại rất yên lặng đi theo anh, không có phản ứng gì khác.
Không biết là cô vì câu nói của Tuấn Khải vừa rồi, cô là bạn của Diễm Tinh hay vì sao, chỉ biết hiện tại cô rất ngoan ngoãn đi theo sau Tuấn Khải. Ra đến ngoài xe, Tuấn Khải ấn Mạn Nhu vào ghế sau, sau đó anh cũng vòng qua bên kia để ngồi vào xe. Mạn Nhu không biết đã tỉnh rượu hay chưa, hiện tại cô vô cùng yên lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngồi ngốc một chỗ không thấy nói năng gì.
Mà Tuấn Khải cũng không muốn bắt chuyện với cô, anh lấy tập tài liệu từ trong tay thư kí của mình đến bắt đầu ngồi đọc. Một lát sau, Mạn Nhu mới từ từ lên tiếng: "Cảm ơn anh!" Tuấn Khải đang ngồi đọc tài liệu liền quay sang, khó hiểu nhìn Mạn Nhu. Thấy ánh mắt của anh, Mạn Nhu cười nhẹ nói: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về." "Tôi thấy cô là bạn của em gái tôi nên mới đưa cô về." Tuấn Khải nghe vậy lại tiếp tục quay đầu nhìn tập tài liệu trong tay mình nói. "Tôi nghe nói nhị thiếu Triệu gia là người không thích giao tiếp, cũng không quan tâm đến người khác.
Lần này quả thật là nhờ phúc của A Tinh nên tôi mới có diễm phúc được anh đưa về.
Có điều, cho dù là nhờ phúc ai thì lời cảm ơn này vẫn nên nói với anh." Mạn Nhu cười yếu ớt, tầm mắt cô lại một lần nữa đặt ở cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Tuấn Khải không kìm được nhíu mày một cái, quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình.
Mạn Nhu là một cô gái rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng, là nét đẹp trong sáng.
Anh có mấy lần thấy cô cùng Diễm Tinh đi chơi, ngày đó trên người cô gái này toát lên vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống.
Nhưng cô gái trước mặt anh bây giờ trên nét mặt không còn tươi vui chỉ thấy phảng phất một nỗi buồn vô hạn.
Khóe mắt cô còn vương một giọt nước mắt. Tuấn Khải nhìn Mạn Nhu một chút, mới lấy từ bên cạnh mình một chiếc khăn giấy ra đưa cho cô, đều đều nói: "Có những thứ dù cô không muốn buông cũng phải buông.
Nếu đã không còn là của mình nữa, cố giữ chỉ khiến bản thân mệt mỏi thêm." Anh cũng biết sơ qua chuyện của Thẩm Tử Mặc và Giản Mạn Nhu.
Có lẽ do khi nãy, hình ảnh cô ngồi một mình trong bar Angel, hay là bây giờ bộ dáng đau khổ này của cô khiến anh sinh ra một tia không đành lòng nên mới mở miệng khuyên nhủ. Nghe những lời này, hốc mắt Mạn Nhu lập tức chứa đầy nước mắt, cô cầm khăn giấy lau nước mắt cười chua xót nói: "Đúng là...không nên giữ nữa rồi." Hai người giữ yên lặng cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà của Mạn Nhu.
Mạn Nhu xuống xe, nhìn người đàn ông ngồi trong xe cười nhẹ: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cũng cảm ơn những lời nói lúc nãy của anh." Tuấn Khải gật đầu, lạnh nhạt nói: "Không có gì." Sau đó ra hiệu cho tài xế bên trên lái xe đi. Mạn Nhu nhìn lên bầu trời, cười mỉm.
Cô uống rượu từ lúc trưa, hiện tại trời đã xẩm tối rồi, ánh mắt cô cũng lạnh theo bầu trời trên cao kia.
Mạn Nhu xoay người đi vào trong nhà, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo vốn có của mình. Diễm Tinh cả buổi bận rộn với mẫu thiết kế của mình.
Lúc này Tiểu Mỹ cũng đã trở về Triệu gia.
Sau khi buổi lễ khánh thành ở Thẩm Thị kết thúc, cô liền bảo Tiểu Mỹ đến văn phòng thiết kế xem tiến độ bên Vy Vân và Vy Hân thế nào rồi. "Tiểu thư, tiến độ thiết kế bên Vy Vân vẫn rất tốt.
Chỉ có một chuyện Vy Vân không dám tự mình làm chủ mà phải hỏi ý tiểu thư." Tiểu Mỹ cung kính nói.
"Việc gì vậy?" Diễm Tinh lúc này mới đặt hộp đá pha lê trên tay xuống, nhìn Tiểu Mỹ hỏi. "Là việc tuyển người mẫu cho bộ sưu tập lần này của chúng ta ạ.
Trong giới đã truyền ra tiếng nói rằng thiết kế chính của Aline, Ali là Triệu Diễm Tinh.
Có lẽ vì tin tức này, cộng thêm mấy kì vừa rồi Ellie bị Aline đề ép và Triệu Đức Hải đứng một bên ngăn cản cho nên những người mẫu phù hợp với mẫu thiết kế của chúng ta không ai dám nhận lời làm người đại diện, còn những người đồng ý nhận lời thì lại không phù hợp với tiêu chí của chúng ta." Diễm Tinh nhếch nhẹ khóe môi đỏ mọng: "Cái em cần chính là người phù hợp với bộ sưu tập lần này.
Những người đồng ý nhận làm người đại diện lần này chị giúp em ghi nhớ, những người không đồng ý cũng vậy.
Sắp tới, chúng ta sẽ mở thêm hãng hiệu trang sức thuộc Ellie, bên Gary vẫn ổn chứ?" "Dạ, bên Gary vẫn ổn, những mẫu thiết kế trang sức đá quý đó của tiểu thư đều có thể ra mắt trong kỳ này." Tiểu Mỹ cười nói. "Nếu không ai làm mẫu, vậy thì để em làm.
Em muốn cho họ thấy rốt cuộc làm đại diện cho Ellie chúng ta có lợi hơn, hay là nghe theo lời của Triệu Đức Hải có lợi hơn.
Còn về đội ngũ quay chụp, em sẽ nói với anh hai." Diễm Tinh cười cười, cầm hộp pha lê trong tay mình lên, tiếp tục cẩn thận tỉ kỷ gắn lên chiếc váy dạ hội.
Khóe môi, đuôi mắt đều ẩn chứa ý cười gian tà. Sau đó Diễm Tinh nhíu nhẹ mày: "Một tháng nữa sẽ đến kỳ ra mắt bộ sưu tập, 2 tuần nữa em cùng Phong ca ca sang Mỹ.
Chắc chỉ đi 2-3 ngày thôi.
Chị giúp em sắp xếp thời gian chuẩn bị quay chụp, lần này không chỉ tung ra mẫu thiết kế trang sức mà lấy cả mẫu thiết kế thời trang em mới thiết kế.
Em sẽ quay chụp chúng cùng với đồ trang sức của em, sau đó đem đi bán đấu giá.
Những mẫu do chúng ta mang ra quay chụp lần này chỉ cần thiết kế một mẫu duy nhất, không cần thiết kế thêm mẫu nữa đâu." Ngừng một chút, cô nói tiếp. "Khi em nói chuyện với anh hai về việc quay chụp xong, chị cũng đem tin Ellie và Hạo Tinh hợp tác ra ngoài cho em." "Vâng tiểu thư." Tiểu Mỹ gật đầu. "Tiểu thư, theo thông tin tôi điều tra được, hiện tại nhà thiết kế chính bên đó đã có trục trặc với Aline nữa rồi ạ, chúng ta có nên..." Diễm Tinh nhướng mày, cười nhẹ: "Nếu vậy, chị giúp em sắp xếp một chút.
Em muốn đích thân gặp cô ấy nói chuyện." "Dạ." Thấy Diễm Tinh không còn gì phân phó, Tiểu Mỹ cúi người đi ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!