Về sau không biết ai có thể lấy được người này đây, ngồi nhìn không cũng đã đủ no rồi, chậc chậc. Nhìn thêm một chút, Diễm Tinh mới quay đầu, mở điện thoại lên bắt đầu nghịch.
Trong lúc đó, mí mắt của Tần Phong hơi rung nhẹ nhưng mắt hắn không mở ra. Thật ra từ lúc Diễm Tinh vào xe hắn đã tỉnh.
Nhưng vì hơi mệt nên không muốn mở mắt.
Đến lúc hắn chuẩn bị mở mắt ra thì cảm nhận được một ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm.
Trên xe này, ngoại trừ cô gái nhỏ của hắn thì làm gì có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đây, cho nên hắn không mở mắt nữa, hắn muốn xem cô định làm gì.
Có điều ánh mắt của cô gái nào đó quá trực tiếp khiến cho hắn có chút thất thố, hơi thở có chút khó nhọc, cả người giống như có ngọn lửa bùng lên.
Đến khi không còn cảm nhận thấy ánh mắt đó nữa hắn mới thở nhẹ một hơi.
Cô gái này đúng là có khả năng dày vò hắn. Diễm Tinh vốn không hề hay biết mình vừa làm hành động khiến cho ai đó ngồi bên cạnh cảm thấy không thoải mái.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, không biết đã nhìn thấy cái gì, khóe miệng cô khẽ cong lên. Sau khoảng 20 phút chiếc xe cũng dừng lại trước Trừng Viên. Tần Phong lúc này mới mở mắt, đôi mắt hắn không có chút nào giống vừa mới ngủ dậy, sáng quắc nhìn cô.
Diễm Tinh bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình.
Tần Phong chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn cô.
Có phải cô làm gì khiến hắn khó chịu không nhỉ? Nghĩ nghĩ, rốt cuộc Diễm Tinh cũng tìm ra nguyên nhân.
Chắc là do cô để hắn đợi ở ngoài 30 phút nên hắn mới như vậy chăng? Nhưng cô cũng đâu bắt hắn đợi cô đâu, con người này thật kì cục. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Diễm Tinh vẫn treo nụ cười giả lả, lấy lòng gọi: "Phong ca ca, anh dậy rồi a." Tần Phong "Ừ." nhẹ một tiếng sau đó nhìn cô hỏi: "Chưa ăn trưa đúng không?" "Vâng, còn chưa ăn." Diễm Tinh gật đầu nói. "Vậy ăn trưa trước rồi tập bắn súng." "Vâng." Diễm Tinh vui vẻ đáp ứng. Hai người một trước một sau bước ra khỏi xe.
Tần Phong đợi cô xuống xe hẳn mới cùng cô bước vào trong nhà.
Lúc này dì Trần đã bày đồ ăn trên bàn rồi.
Tần Phong cùng Diễm Tinh ngồi vào bàn ăn.
Như thường lệ, hắn ngồi ăn vẫn thường gắp đồ ăn cho Diễm Tinh. Không biết có phải hôm qua không ăn nhiều hay đồ ăn dì Trần nấu ngon mà hôm nay Diễm Tinh ăn nhiều thêm một chút.
Còn ăn hết được chỗ đồ ăn mà Tần Phong gắp cho cô. Thấy hôm nay Diễm Tinh ăn nhiều hơn thường ngày, Tần Phong cũng gắp thêm cho cô chút đồ ăn.
Cô gái này hơi gầy, cần phải bồi bổ nếu không về sau sẽ không có sức cùng hắn lăn lộn.
Không biết nếu Diễm Tinh nghe được những lời này cô có còn ăn vào nữa hay không. Ăn uống xong, Diễm Tinh cũng không ngay lập tức đi tập bắn súng mà ngồi nghịch điện thoại ở phòng khách một chút, uống nước ép dì Trần làm.
Còn Tần Phong thì nói hắn có chút việc, lên xử lý công việc xong sẽ dẫn cô đến nơi tập bắn. Khoảng 1 tiếng sau Tần Phong xuống nhà, trên người hắn cũng không mặc bộ âu phục như bình thường nữa.
Hay thay một bộ đồ thể thao thoải mái, nhìn Diễm Tinh nói: "Đi thôi, tôi đưa em đến sân tập bắn." Diễm Tinh gật đầu cười, tắt điện thoại rồi nhanh chân đi theo Tần Phong.
Lúc đầu cô còn tưởng cô sẽ đến sân tập bắn của Tần Gia, nhưng hóa ra cô luyện tập ở ngay trong Trừng Viên.
Tần Phong đưa cô ra sân sau, nơi đó vốn chỉ là một vườn cây, bây giờ giữa sân đã có bia tập bắn, bàn rồi ghế ở đó, còn có một khẩu súng cô thường tập đang nằm ngay ngắn trên bàn. Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong, có chút nghi ngờ hỏi: "Tập ở đây ạ?" "Đúng vậy." Dừng một chút hắn nói thêm: "Vốn định cho em tập ở một chỗ khác nhưng nơi đó hơi tối.
Khi nào đã tập nhuần nhuyễn với ánh sáng rồi thì tôi sẽ đưa em đến chỗ đó luyện tập phản xạ và luyện tập nghe tiếng động trong bóng tối." Diễm Tinh gật đầu xem như đã hiểu rồi cô đi lên cầm lấy cây súng bắt đầu luyện tập.
Tần Phong thì ngồi trên ghế gần đó, theo dõi cô luyện tập. Diễm Tinh cứ vậy luyện bắn súng cả buổi chiều dưới ánh mắt của Tần Phong.
Được Tần Phong chỉ dẫn, và hình như kèm theo một chút may mắn Diễm Tinh học rất nhanh.
Nhìn kết quả luyện tập hôm nay, không quá tệ. Đến lúc rời khỏi Trừng Viên đã xẩm tối rồi.
Diễm Tinh liền mau chóng muốn về nhà.
Hôm nay anh cả và anh hai cô đều trở về, cô muốn cùng họ ăn tối.
Tần Phong cũng biết vậy nên đưa cô về. Diễm Tinh vừa vào nhà đã thấy anh cả mặc bộ đồ ở nhà ngồi trong phòng khách.
Dạo này là dịp cuối năm, công việc cũng bận rộn hơn nhiều.
Diễm Tinh cùng anh cả và anh hai đã lâu chưa được ngồi cùng ăn cơm.
Nhìn anh cả ngồi đó cô liền chạy tới, làm nũng ôm lấy tay anh: "Anh cả, A Tinh rất nhớ anh nha~" Hạo Hiên thấy em gái như vậy, ánh mắt cưng chiều xoa đầu cô: "Anh cả cũng nhớ A Tinh.
À, em thuyết phục được kiến trúc sư Rishima rồi." Diễm Tinh cười cười đem tin tức nói cho Hạo Hiên. "Tần Phong nói rồi.
Em gái anh rất giỏi, có thể thuyết phục được bà ấy.
Nhờ A Tinh mà anh bớt thêm được một việc." Hạo Hiên bật cười nhìn em gái mình. Đúng lúc này trên tầng truyền đến giọng nam, trong đó pha trộn chút ghen tị: "Thế nào, anh cả về rồi liền quên anh hai có đúng không?" Diễm Tinh cười cười, nhanh chân chạy đến ôm Tuấn Khải một cái nói: "Không hề nha.
Cũng rất nhớ anh hai." "Vì em biết điều nên tha cho em lần này." Tuấn Khải gõ nhẹ trán cô nói. "Anh hai, chuyện của Nhu Nhi là thế nào vậy ạ?" Diễm Tinh sau khi đợi Tuấn Khải ngồi xuống ghế mới lên tiếng hỏi. "Đợt này Triệu Thị chúng ta đấu thầu mảnh đất chính phủ đưa ra.
Giản thị và Mã thị là hai tập đoàn hợp tác với chúng ta lần này.
Cho nên ngày đó anh đi gặp Giản lão gia cùng Mã lão gia bàn công việc.
Giản tiểu thư hôm đó cũng đi theo.
Nhưng khi về cô ấy nói cô ấy muốn đến một nơi rồi mới về.
Lúc đầu anh cũng không để ý, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng là bạn của em.
Cho nên muốn đưa cô ấy đến nơi đó.
Giản tiểu thư cũng không từ chối, nói ra địa điểm với anh.
Anh đưa cô ấy đến nơi đó, thời gian khi đấy đã muộn.
Anh có chút không yên tâm nên muốn ở lại đợi người cùng cô ấy.
Nhưng Giản tiểu thư không đồng ý nói rằng chốc nữa cô ấy có người đưa về, anh cũng không kiên quyết tiếp tục nói tài xế lái xe về.
Nhưng đi được một nửa lại thấy cô ấy quên túi xách trên xe nên anh quay lại.
Đến lúc quay lại cô ấy đã nằm ở đó rồi.
Vùng đó là khu công trình, cho nên bình thường cũng không ai tới." Diễm Tinh nghe đến đây, mày nhíu chặt.
Nếu không phải anh hai một lần nữa quay lại, thì sợ rằng Nhu Nhi đã sớm bỏ mạng rồi. Hạo Hiên ngồi một bên nhìn lên, quả nhiên thấy em gái thay đổi sắc mặt.
Với tính tình của A Tinh, có lẽ đã tìm hiểu về vụ này rồi.
Anh không nhanh không chậm lên tiếng: "Đã biết ai đứng sau chuyện này chưa?" "Rồi ạ!" Diễm Tinh gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tính toán. "Có cần anh cả giúp không?" Hạo Hiên lại mở lời. "Không ạ.
Em có thể tự làm được." Diễm Tinh lắc đầu nói. Hạo Hiên gật đầu, không nói gì nữa.
Mà Tuấn Khải, anh đang nghĩ đến chuyện khác.
Cho nên ba anh em, 3 suy nghĩ khác nhau ngồi ở phòng khách. Cùng lúc đó, ở một nơi khác Tần Phong ngồi tại bar Angel.
Bên cạnh anh là hai người đàn ông lạ mặt.
Một người có gương mặt giống một anh chàng ngoại quốc với đôi mắt xanh tóc vàng cả người toát lên vẻ bất cần không quy củ, nhìn vào rất giống một anh chàng play boy.
Còn một người thì ngược lại, anh ta đeo kính gọng vàng, mang theo vẻ trầm ổn khí chất cấm dục.
Ba người đàn ông với ba cỗ khí chất khác nhau ngồi chung một chỗ. "Phong, sao rồi, Hạo Hiên không đến à?" Người đàn ông tóc vàng lên tiếng, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn. "Ừ." Tần Phong chỉ nhàn nhạt đáp một câu. "Có phải hay không có bạn gái rồi nên mới bỏ mặc chúng ta thế này." Anh chành tóc vàng nhướng người, hơi gian tà hỏi. "Ở nhà bồi em gái ăn cơm." Tần Phong liếc hắn một cái, không biểu cảm phun ra một câu. "Hả?" Người tóc vàng đó có vẻ không tin, hỏi lại. "Em gái cậu ta tính đến giờ cũng phải gần 20 tuổi rồi, còn bồi cái gì?" "Cậu nghĩ ai cũng thích làm loạn như cậu?" Lúc này người đàn ông keo kính mới lên tiếng, ném theo ánh mắt khinh bỉ cho người tóc vàng kia. "Lâu lắm mới có cơ hội tụ họp mà tên đó còn ở nhà bồi em gái, thật hết nói nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi còn chưa được gặp em gái cậu ta đâu đấy.
Nghe nói cô ấy là một cô gái rất đẹp, thật muốn gặp một lần xem có đúng không.
Biết đâu sau này tôi có thể làm em vợ của Hạo Hiên thì sao, hahaha." Người tóc vàng đó vừa nói vừa tưởng tượng, gương mặt anh ta lúc này nhìn vô cùng gợi đòn. Nhưng mộng đẹp chưa kịp mơ đủ đã bị một vật gì đó đập vào mặt khiến mặt anh ta đau rát, kèm theo đó là tiếng nói mang theo sát khí vang lên: "Thu chủ ý khiếm nhã của cậu ra khỏi người cô ấy." Người đàn ông tóc vàng kia lườm Tần Phong một cái, nhưng bị ánh mắt của hắn liếc đến rốt cuộc cũng chỉ có thể lẩm bẩm nhỏ giọng: "Cũng đâu phải em gái cậu, quản cái gì chứ!" ...****************... Một khoảng thời gian sau, vẫn là ba người đàn ông ngồi với nhau nhưng vị trí của Tần Phong thay thế bằng Hạo Hiên. "Phong không đến sao?" "Ừ, không đến, còn ở nhà bồi vợ ăn cơm." "..." Cảnh này có vẻ hơi quen thuộc nhỉ? Nhưng đó là chuyện của sau này.
Tần Phong sau khi cảnh cáo người kia xong hắn mới lên tiếng: "Bên gia tộc Lucas có hành động gì không?" Người đàn ông đeo kính gọng vàng nhấc môi nói: "Lô hàng xuất sang Trung Đông của chúng ta, bọn họ đang nhắm đến." Dáng vẻ giống như đã sớm biết được chuyện này. Người đàn ông tóc vàng lấy lại dáng vẻ khinh khỉnh, cầm ly rượu lên cười mỉa: "Đồ của Phong mà cũng muốn động, Gavin Lucas mới lên làm lão đại được vài ngày mà đã huênh hoang rồi." "Hắn ta chưa biết hắn có bao nhiêu phân lượng." Người đàn ông đeo kính cười cười, cũng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. "Không cần để ý quá nhiều, hắn ta cứ để Hàn giải quyết." Tần Phong không quan tâm nói.
Một tên đó không đáng để hắn bận tâm. Hạo Hiên, người tên Hàn và hai người này đều là bạn thân của Tần Phong, cùng Tần Phong lớn lên từ nhỏ.
Trong đó người tên Hàn là thiếu gia của một tổ chức sát thủ khét tiếng có tên Ảnh, và hắn ta tên Kỷ Dạ Hàn. Người đàn ông tóc vàng nhìn thì không đáng tin cậy nhưng những người đã tiếp xúc thì đều biết, hắn là một người rất tàn nhẫn, thậm chí có thể nói hơi điên một chút.
Nhưng hắn không hề làm hại những người không liên quan, có lẽ đây là điểm tốt duy nhất của hắn.
Và hắn còn một thân phận khác, đó là thiếu gia của tổ chức mafia ý, là con lai tên Riccardo Capo hay là Capo Sở Tiêu. Còn người còn lại, tên Diệp Vô Song, đây là luật sư riêng của Tần Phong.
Từ năm Tần Phong 15 tuổi, Diệp Vô Song đã bên cạnh giúp đỡ rất nhiều.
Hắn ta nhìn có vẻ như gia thế không nổi bật nhất trong 5 người nhưng thật ra đằng sau đấy còn có câu chuyện bí mật khác mà hiện tại chưa thể tiết lộ được. Diệp Vô Song và Capo Sở Tiêu nghe được giọng điệu của Tần Phong không nặng không nhẹ thì biết được hắn đã có kế sách rồi. "Đợt vừa rồi ở bên kia tôi có nghe được, em trai ngoan của cậu đang quản lý một dự án quan trọng của Tần Thị.
Haizzz Phong à, cậu đúng là càng sống càng thụt lùi, thế nào mà lại để hắn nhơn nhơn trước mặt cậu lâu như vậy chứ." Capo Sở Tiêu liếc nhìn Tần Phong, lắc đầu ngán ngẩm nói. Nhưng câu tiếp theo của Tần Phong lại khiến anh ta không nói nên lời: "Bẩn tay." Khóe miệng Sở Tiêu giật giật, giơ ngón cái lên với Tần Phong: "Cậu quả nhiên lợi hại!" Diệp Vô Song ngồi một bên uống rượu vừa chán nản nhìn Sở Tiêu, giọng anh đều đều vang lên: "Cậu bớt nói lại đi.
Có thiếu gia tổ chức mafia Ý nào nói nhiều như cậu không, điếc tai tôi." Nói xong anh lại quay sang nhìn Tần Phong hỏi. "Tên kia, cậu định xử lý thế nào?" Tần Phong cong môi thành một đường cong đẹp mắt, từ nụ cười hắn hiện lên vẻ gian tà. "Nghe nói, gia tộc Lucas có một khẩu súng rất tốt." "Cậu còn thiếu súng sao?" Sở Tiêu khó hiểu nhìn Tần Phong. "Là khẩu súng được làm bằng thiên thạch đó à? Khẩu súng đó tuy tốt, nhưng có vẻ không hợp với cậu lắm." Nghĩ một lúc Diệp Vô Song nhấc môi, ánh mắt mang theo mấy phần hứng thú nhìn Tần Phong. Ý cười trong mắt Tần Phong đậm thêm một chút: "Tặng cho con mèo nhỏ của tôi." Vì Capo Sở Tiêu sống ở Italia cho nên đối với câu này của Tần Phong có chút không hiểu.
Nhưng Diệp Vô Song vừa nghe là có thể đoán ra một hai phần, e là họ sắp có chị dâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!