Diễm Tinh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi đến khi cậu khỏe, tớ sẽ đứng yên để cậu muốn làm gì thì làm.
Giờ tĩnh dưỡng cho tốt đi đã."
Mạn Nhu hừ nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Cậu đi sang Mỹ, công việc đã ổn thỏa chưa? Tìm được người đó chưa?"
"Tìm được rồi, vị phu nhân ấy cũng đã đồng ý hợp tác rồi." Diễm Tinh cười gật đầu nói.
"Vậy là tốt.
Cậu có dành thời gian đi tham quan một chút không?" Mạn Nhu phấn khởi nói.
"Đương nhiên rồi, lần đầu tiên tớ được ra nước ngoài đó.
Phong ca ca đưa tớ đi nhiều nơi lắm nha.
Nếu không phải vì cậu tớ còn có thể đi nhiều nơi hơn nha.
Cho nên, cậu phải thấy biết ơn khi có một người bạn tốt như tớ đi." Diễm Tinh ngồi xuống, ra vẻ kiêu ngạo nói.
"Hờ hờ, cậu mơ đi." Mạn Nhu nhếch mép khinh thường Diễm Tinh một cái nói.
Diệu An nghe thấy ba từ Phong ca ca, trong lòng thoáng do dự một lát sau đó lên tiếng: "A Tinh, cậu còn nhớ hôm trước tớ nói rằng tớ có chuyện muốn nói với cậu không?"
Diễm Tinh gật đầu nói: "Tớ có nhớ, sao vậy?"
"A Tinh, nghe tớ hỏi này, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ và trả lời nhé." Diệu An lấy hơi, sau đó nhìn Diễm Tinh nghiêm túc nói.
Hiện tại không có người ngoài, các cô nói đến chuyện này cũng không sao.
Diễm Tinh và Mạn Nhu bị sự nghiêm túc của Diệu An lây nhiễm trong lòng không khỏi nghiêm túc hơn một phần.
Diễm Tinh nói: "Cậu hỏi đi."
"Cậu đối với Tần thiếu có ý gì không?"
Diễm Tinh nhíu mày: "Ý gì là sao cơ?"
"Chính là cậu với Tần thiếu có tình cảm gì đặc biệt không? Ý tớ ở đây, không phải là cảm xúc giữa anh trai và em gái mà là tình cảm nam nữ."
Mày Diễm Tinh nghe câu này nhíu càng chặt hơn: "Sao cậu lại hỏi vậy? Giữa tớ với anh ấy thì làm gì có gì chứ."
"Cậu không thấy hai người quá thân mật rồi hay sao?" Lúc này Mạn Nhu cũng lên tiếng, cô có cảm giác giống Diệu An.
"Thân mật? Không đâu, tớ với anh ấy không có gì khác cả.
Huống hồ, anh ấy có vị hôn thê là Quách nhị tiểu thư rồi đó." Diễm Tinh lắc đầu phản đối.
"Theo tớ thấy, Tần thiếu đối với cậu không giống như tình cảm giữa một người anh trai với em gái đâu." Diệu An thở dài nói.
Diễm Tinh chớp mắt nhìn Diệu An, ý nói muốn cô nói tiếp.
"Cậu không để ý sao? Tần thiếu là nhân vật nào chứ.
Đúng, anh ấy là bạn thân của anh cả cậu, đối với cậu có thể sẽ khác biệt hơn những người khác một chút.
Nhưng mà vì sao anh ấy không quan tâm anh hai cậu như vậy.
Anh hai cậu với cậu cùng là em của anh Hạo Hiên lại vừa cùng tuổi tuổi cơ mà.
Huống hồ, dù có quan tâm hơn một chút cũng sẽ không tận lực như vậy đâu.
Chỉ là em gái của bạn thân mà thôi, Tần Phong lại không phải loại người vì là em gái của bạn thân mà coi đó là em gái mình.
Cậu xem, Tần thiếu vì cậu đã làm bao nhiêu chuyện, quan tâm cậu, chăm sóc cậu còn giúp đỡ cậu.
Ngày đó, ngày cậu dầm mưa ấy, vẻ mặt của anh ấy giống như muốn ngay lập tức giết chết bọn tớ luôn vậy.
Rồi anh ấy ôm cậu ra về, ánh mắt anh ấy dành cho cậu, không đơn giản là ánh nhìn giữa anh trai và em gái đâu.
Rốt cuộc cậu có nhận ra không vậy? Cậu thật sự nhận không ra, hay nhận ra nhưng lại cố tình không biết.
Còn có, bản thân cậu đối với Tần Phong là loại tình cảm gì, thật sự chỉ đơn thuần là giữa anh trai và em gái thôi sao?" Diệu An nhìn Diễm Tinh nói một tràng dài.
Diễm Tinh bị những lời nói của Diệu An làm cho mơ hồ.
Thật ra cô không hẳn là không cảm nhân được, nhưng trong tiềm thức của của Diễm Tinh, cô cùng Tần Phong căn bản không thể.
Cho nên mỗi lần có một ý nghĩ khác xuất hiện cô sẽ lập tức loại bỏ nó.
Cộng với Tần Phong có vị hôn thê rồi, cho nên cô mới mặc định những hành động đó của hắn là hành động một người anh trai dành cho em gái.
Từ bé đã như vậy, lớn lên cũng như thế.
Nhưng hiện tại nghe những lời này của Diệu An, cô lại thấy rối rắm.
Tần Phong đối với cô là loại tình cảm đấy thật sao? Còn cô, cô đối với hắn rốt cuộc là như thế nào?
Thấy Diễm Tinh ngơ người ngồi một chỗ, Mạn Nhu và Diệu An rất thức thời để cô thêm thời gian suy nghĩ.
Họ không biết A Tinh có nhận ra hay không nhưng cách A Tinh cư xử với Tần Phong cũng rất khác với cách cậu ấy đối xử với những người khác phái khác.
Diễm Tinh suy nghĩ một hồi rồi nâng cặp mắt mờ sương lên nhìn hai bạn mình, cô hỏi Mạn Nhu: "Cậu cũng thấy như vậy sao?"
"Tớ cũng giống An An.
A Tinh, chuyện này phải tự bản thân cậu làm rõ mới được.
Nếu đổi thành một người khác thì tớ không nói, nhưng người này là Tần thiếu.
Tớ sợ nếu cậu không tự làm rõ được, cậu sẽ chịu thiệt trong tay Tần thiếu.
Tần thiếu không phải người dễ dàng buông bỏ đâu." Mạn Nhu nói, trong giọng nói mang theo mấy phần lo lắng.
"Cậu...với Tần thiếu..." Mạn Nhu dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Tớ chỉ coi anh ấy như anh trai mà thôi." Diễm Tinh lắc đầu nói.
Lúc đầu khi cô mới xuyên về, cô đề phòng hắn.
Nhưng tiếp xúc với hắn một thời gian, cô lại dần dần tiếp nhận hắn, coi hắn như một người anh trai mà đối đãi.
Có thể sau này phần tình cảm đó có một chút thay đổi.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng được chuyện cô vẫn coi hắn là anh trai của cô, đến thời điểm hiện tại vẫn vậy.
Có lẽ vì kiếp trước cô như vậy cho nên kiếp này, trong lòng cô tự xây một tấm màng ngăn cách với tất cả những người khác phái.
Cô tự biết cô không xứng với bất kì người đàn ông tốt nào trên đời này.
Bùi Việt không, Tần Phong..
lại càng không.
Tâm trí của cô đã bị những kí ức kiếp trước mài mòn đi chỉ còn một vết cắt dài không thể nào lành lại.
Cô ở kiếp trước cùng Lưu Hạo từng đấy năm, dù chưa làm đến bước cuối cùng nhưng cô và hắn cũng đã có động chạm thân thể, cô không còn sạch sẽ nữa.
Tâm hồn cô dơ bẩn đến tột cùng, và cô không muốn tiếp nhận thêm ai nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư, truyện Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư , đọc truyện Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư full , Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư full , Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư chương mới