Tần Phong đem Diễm Tinh lên phòng, đặt cô xuống giường của mình rồi mới quay người vào trong phòng tắm xả nước, chuẩn bị đồ cho cô rồi mới ra ngoài.
Đến khi đi ra, ánh mắt hắn muốn có bao nhiêu cưng chiều liền có bấy nhiêu.
Tần Phong ôm Diễm Tinh lên, cười nhẹ rồi bế cô vào trong phòng tắm.
Nhìn gương mặt đang say ngủ của cô gái nhỏ, Tần Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái rồi gọi: "Tinh Nhi." Thấy cô gái trong ngực mình vẫn nằm ngủ ngon lành, hắn lại cúi xuống hôn cô sâu hơn, đến khi Diễm Tinh vì bị quấy rầy mà mở đôi mắt mờ sương ra hắn mới rời khỏi môi cô, khàn khàn nói: "Em muốn tự mình tắm hay tôi giúp em tắm?" Đại não Diễm Tinh còn đang mơ hồ bị câu nói của Tần Phong làm tỉnh, mắt cô mở to cười còn khó coi hơi khóc nói: "Em...tự tắm!" Tần Phong bật cười lớn, sau đó đem cô thả xuống, điểm chóp mũi cô sủng nịnh nói: "Tha cho em lần này." Nói xong hắn cũng quay người ra bên ngoài, lần này hắn đi rất nhanh giống như muốn đạp cửa xông ra.
Diễm Tinh nhìn vậy hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cô cởi bỏ bộ váy đang mặc trên người bước vào bồn tắm.
Lúc nãy người của cô bị Lưu Hạo chạm qua, cô cũng khó chịu.
Lại nghĩ đến Tần Phong ở trên xe làm chuyện gì đó, mặt Diễm Tinh không khỏi nóng lên.
May mà Tần Phong chưa biết chuyện Lưu Hạo còn đụng vào tay cô, nếu không....!Nghĩ đến đây, Diễm Tinh bỗng nhớ ra một chuyện.
Không ổn rồi, với tính cách của Tần Phong vậy thì Lưu Hạo.... Diễm Tinh vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm. Quả nhiên Diễm Tinh nghĩ đúng, hiện tại trong thư phòng, người đàn ông đang ngồi trên ghế vẻ mặt giống như Tula vừa bước ra khỏi địa ngục.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo lại âm trầm: "Chặt tay người đó cho tôi!" Jason đang mở miệng định nói thì bên ngoài cửa giọng nói ngọt ngào của Diễm Tinh vang lên: "Phong ca ca!" Tần Phong nghe được giọng cô khẽ nhíu mày rồi đưa cho Jason một ánh mắt.
Jason hiểu ý liền đi ra bên ngoài mở cửa.
Ngay lập tức một gương mặt đẹp đến mê hoặc lòng người hiện ra.
Cô gái đó ánh mắt trong sáng không chút tạp niệm đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi bên trong.
Jason cung kính cúi đầu nhìn Diễm Tinh chào một tiếng: "Tiểu thư." Diễm Tinh gật đầu rồi đi vào trong phòng: "Cái đó, em làm phiền anh bàn việc à?" Tần Phong nhìn cô gái đang đi đến cạnh mình, tóc vẫn còn ướt, chứng tỏ cô vừa tắm xong đã qua đây.
Hắn cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng cô gái nhỏ này sẽ nhớ hắn đến nỗi không nhìn thấy hắn thì sẽ không chịu được mà đi tìm.
Tần Phong nhếch môi: "Không chỉ định làm phiền, em còn muốn phá có đúng không?" Diễm Tinh bị hắn nói trúng tim đen, cười giả lả nói: "Em cũng đâu định phá." "Tới đây ngồi." Tần Phong vỗ lên chân mình ra hiệu cho Diễm Tinh. Cô đương nhiên hiểu ý hắn, trong lòng cô cân nhắc vài lượt nhưng nghĩ đến việc mình muốn nói, cô cuối cùng cũng bước đến gần Tần Phong ngồi xuống đùi hắn.
Tần Phong nhướng mày nhìn cô gái nhỏ hôm nay ngoan đến lạ thường khí lạnh bỗng nhiên tỏa ra.
Jason đứng một bên da đầu đã bị đông cứng đến nơi.
Không có lệnh của thiếu gia, anh cũng chưa dám rời khỏi, chỉ có thể đứng đó cầu nguyện thiếu gia mau mau đá anh ta ra khỏi phòng. Giống như nghe được tiếng lòng của Jason, Tần Phong mở miệng, ngữ điệu lạnh lẽo: "Ra ngoài!" Jason nghe được lời này giống như được đại xá ngay lập tức bỏ chạy, trước khi đi còn không quên đóng lại cửa thư phòng cẩn thận.
Ngay tức khắc, trong thư phòng trở lại yên tĩnh.
Hồi lâu sau Tần Phong mới ôm eo cô gằn từng chữ nói: "Vì muốn cầu xin cho hắn, em lại có thể làm đến mức này?" Đến bây giờ Diễm Tinh mới hiểu được vì sao Tần Phong tức giận.
Cô "À" một tiếng rồi nhìn hắn.
Đôi con ngươi kia nhìn cô chằm chằm, trong đó có thể nhận thấy một cỗ lửa giận đang dâng lên, càng ngày càng lớn.
Người này là đang "ghen" à? Kì lạ là hiện tại cô lại không sợ dáng vẻ của hắn chút nào.
Diễm Tinh bật cười nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không phải, anh hiểu lầm ý em rồi." Tần Phong nhíu mày, nghe cô nói tiếp. "Em đúng là không muốn anh làm gì Lưu Hạo bây giờ, vì đối với em, anh ta còn giá trị lợi dụng.
Chứ không phải vì em có tình cảm với anh ta.
Nếu em thật sự có tình cảm với anh ta, em sẽ không để mặc anh muốn làm gì thì làm như vậy đâu!" Diễm Tinh bất đắc dĩ nói. Không khí âm u trong phòng vì một câu nói của Diễm Tinh tan biến ngay tức khắc.
Tần Phong nhìn cô, lát sau mới cười nhẹ, bộ dáng khủng bố ban nãy biến mất, tay hắn vuốt ve tóc cô: "Tóc còn ướt đã chạy loạn, em ngại sức khỏe em chưa đủ tốt hay sao?" Nói xong Tần Phong bế cô đứng dậy hướng đến phòng ngủ mà đi. Nghe được câu này của Tần Phong, cô biết hắn đồng ý rồi.
Trong lòng Diễm Tinh không khỏi thở ra một cái.
Để Tần Phong xử lý, chắc chắn sẽ rất nhanh chóng.
Nhưng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhìn hai người Triệu Đức Hải và Lưu Hạo được chết một cách dễ dàng như vậy.
Cô muốn bọn họ phải sống không bằng chết.
Cô muốn để cho bọn từ từ tận hưởng những điều đau đớn nhất trên đời này, khiến họ chứng kiến những điều mình mong muốn biến mất trước mặt mình.
Như vậy cô mới thỏa mãn, cũng chỉ có như vậy cô mới có thể buông bỏ được tất cả những khúc mắc của kiếp trước. Tần Phong bế Diễm Tinh vào phòng, đặt cô lên ghế sofa rồi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra từ từ sấy tóc cho cô.
Động tác này của hắn rất dịu dàng lại thuần thục, giống như trước đây hắn đã từng làm rất nhiều lần.
Diễm Tinh cười nhẹ, đúng là đã từng làm rất nhiều, ngày bé, mỗi khi cô sang đây ngủ qua đêm, Tần Phong đều giúp cô sấy tóc. Đến khi tóc của Diễm Tinh đã khô, mắt của cô cũng sắp díu lại hết với nhau.
Tần Phong nhìn cô gái như muốn ngủ gục đến nơi thì bật cười, bế cô lên giường sau đó hắn cũng thuận thế leo lên giường ôm lấy cô gái vào lòng.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Diễm Tinh mơ mơ màng màng nghe được lời nói dịu dàng của Tần Phong, tiếp đó là một cảm giác hơi nhột trên trán: "Ngủ ngon, bảo bối của tôi!" Tần Phong nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay của mình, bất giác ôm chặt cô thêm chút nữa.
Nhớ lại chiều nay khi hắn xuống máy bay, điều đầu tiên hắn làm chính là tìm cô.
Hắn nhớ cô gái nhỏ của hắn.
Sau đó hắn nói người gọi điện cho Tiểu Mỹ thì lại biết Tiểu Mỹ được cô phái đi làm việc.
Hắn liền cho người đi tra xem hiện tại cô đang ở đâu.
Lúc nhận được tin cô một mình đến bar M.M hắn đã tức giận.
Cô gái nhỏ này không hề nghe lời chút nào, vậy mà cô dám đến bar một mình.
Vậy là hắn đến đó tìm cô.
Ai ngờ vừa vào đã bắt gặp cảnh tượng khiến hắn nổi điên kia.
Cô gái nhỏ của hắn ôm miệng nôn khan, bên cạnh cô là một người đàn ông dáng dấp rất khá vỗ lưng cho cô.
Khi đó hắn chỉ muốn đi lên bóp chết tên đó, nhưng hắn nhịn lại vì nhìn hắn biết cô gái của hắn không thích máu, lại lo ngại cô sẽ bị dọa bởi dáng vẻ tàn bạo của hắn.
Cô gái này hắn không nỡ khiến cô sợ.
Sau đó khi nghĩ rằng cô lấy lòng hắn vì muốn cầu xin cho tên kia, trong lòng hắn trùng xuống, hắn muốn đem người đó ra chặt thành từng khúc một.
Nhưng rồi phẫn nộ trong lòng hắn bị cô gái nhỏ này một câu xóa sạch.
Cô nói cô nếu thích tên kia sẽ không để hắn làm càn như vậy với cô.
Nghĩa là cô đối với hắn không phải không có tình cảm có đúng không? Nghĩ đến đây Tần Phong nhẹ cười một tiếng, hôn lên trán cô rồi nhắm mắt, cùng cô đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Diễm Tinh tỉnh dậy đã không thấy Tần Phong đâu.
Cô rất tự giác xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.
Tửu lượng của cô cũng không kém nên người chỉ hơi uể oải mà thôi.
Chuyện tối qua cô nhớ rõ mồn một trong đầu.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là, ở dưới nhà không chỉ có Tần Phong mà còn thêm một người.
Mà người đó khi nhìn cô từ trên tầng bước xuống, ánh mắt kèm theo bất ngờ cùng không thể tin. Tần Phong thấy cô đi xuống, ánh mắt hắn ngay lập tức trở nên nhu hòa, cười gọi: "Tinh Nhi lại đây, ông ngoại anh hôm nay sang thăm." Mà Lâm lão gia bên này khi thấy một cô gái xinh đẹp như thiên sứ từ trên tầng bước xuống.
Trên người còn mặc một bộ váy ở nhà, hiển nhiên là cô gái này tối qua ngủ lại đây, thì hai mắt đã muốn rớt ra đến nơi.
Ông biết cháu ông có người trong lòng, nhưng lại không nghĩ đến đã phát triển tới mức này rồi. Hiện giờ nghe Tần Phong dịu dàng gọi cô gái đó ông lại càng không thể tin nổi.
Cháu ông biết cách ăn nói như vậy từ bao giờ? Diễm Tinh không thể làm gì khác là đi xuống cạnh Tần Phong, cười nhẹ chào hỏi: "Cháu chào Lâm lão gia ạ." Lâm lão gia lúc này mới hoàn hồn, cười tươi nói: "Chào cháu, ông là ông ngoại của thằng nhóc này.
Cứ gọi ông ngoại Lâm là được rồi." Diễm Tinh đỏ bừng mặt, liếc Tần Phong một cái sau đó cũng nhu hòa trả lời: "Ông ngoại Lâm."
"Tốt, tốt." Lâm lão gia cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt đâu, luôn miệng kêu tốt.
Diễm Tinh thì hiện tại chỉ muốn ngay lập tức đi lại lên tầng.
Trước đây khi ở Trừng Viên cô cũng không ăn mặc quá câu nệ.
Hôm nay khi tỉnh dậy thấy bộ váy đã được chuẩn bị sẵn trong phòng tắm, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền lấy nó mặc.
Không ngờ gặp Lâm lão gia trong truyền thuyết ở đây khiến cô không khỏi xấu hổ.
Tần Phong rõ ràng cố tình, khiến cô rơi vào tình cảnh này, cũng để cô không còn cách nào khác ngoài chấp nhận hắn, quá bá đạo! Nghĩ vậy Diễm Tinh không khỏi trừng mắt liếc Tần Phong thêm một cái nữa.
Mà Tần Phong nhận được cái liếc kia, con ngươi tràn ngập ý cười.
Hắn đúng là muốn mọi người nghĩ rằng tối qua hắn cùng cô có chuyện gì đó.
Cô gái nhỏ rất thông minh, hắn tin rằng cô có thể đoán ra ý hắn. Lâm lão gia ngồi bên này thấy Diễm Tinh liếc cháu mình, mà cháu mình ngược lại một chút phản ứng tức giận cũng không có còn cùng cô cười, ông quả thật được mở mang tầm mắt.
Người duy nhất trên đời làm được việc này đến nay e là cũng chỉ có cô gái trước mặt ông. "Cháu gái, cháu tên gì vậy?" Lâm lão gia hắng giọng cười nói. Diễm Tinh thu hồi lại ánh mắt bất mãn trên người Tần Phong, cười dịu dàng nhìn Lâm lão gia nói: "Dạ, cháu tên Triệu Diễm Tinh ạ." "Diễm Tinh...À, hóa ra cháu là cô con gái bảo bối của Triệu Chính đấy hả." Lâm lão gia nghĩ một lúc, hai mắt mới phát sáng nói.
Hóa ra là cô gái được cả Triệu gia nâng đỡ trên lòng bàn tay.
Lâm lão gia âm thầm quan sát cô gái trước mặt thêm một lần nữa.
Cô gái này cả người toát lên vẻ thân thiện dễ gần, nhưng không mất đi uy nghi quý khí của một tiểu thư hào môn.
Từng cử chỉ đều mang theo một loại phong tình riêng biệt.
Cách hành xử lại không kiêu căng ngạo mạn, công thêm gương mặt xinh đẹp tinh tế, bảo sao có thể câu được hồn đứa cháu này của ông. "Cha cháu đúng là cha Triệu ạ." Diễm Tinh mỉm cười nhu hòa nói. "Triệu Chính có cô con gái tốt như vậy, bảo sao lại không mang ra ngoài nhiều.
Nếu thật sự manh đi, e là cửa nhà đã sớm không còn toàn vẹn." Lâm lão gia cười đùa nói. Diễm Tinh cười nói lại: "Ông khen quá rồi ạ, cha cháu không muốn cho cháu ra ngoài vì cha sợ cháu quá nghịch ngợm sẽ làm mất mặt gia đình mà thôi ạ." "Haha, cô bé này lại rất khiêm tốn." Lâm lão gia cười ha hả nhìn Diễm Tinh. "Ông ngoại, ông cũng nhìn thấy cô ấy rồi, hiện tại cháu cùng cô ấy còn có việc.
Hôm nào có thời gian cháu sẽ đưa cô ấy đến Lâm gia trò chuyện với ông." Tần Phong thả nhiên lên tiếng, tay vòng qua hông Diễm Tinh kéo cô dựa vào người hắn. Lam lão gia lườm cháu mình mắng nhẹ một câu: "Thằng nhóc này, cháu đây là muốn công khai đuổi ổng hả? Đợi lúc cháu dẫn con bé đến gặp ta, chắc cũng phải mấy năm nữa!" Khóe môi Diễm Tinh giật giật, nhưng cũng không thể làm Tần Phong mất mặt, cô nhéo một cái lên eo hắn rồi ngồi thẳng người dậy, cười xin lỗi nói: "Cháu còn chút chuyện trong nhà, hôm nay thất lễ rồi ạ.
Hôm sau cháu chắc chắn sẽ sang làm phiền ông ngoại Lâm." Lâm lão gia nghe vậy rốt cuộc cơ mặt cũng thả lỏng nói: "Tốt, tốt, phải mau đến nhà ông có biết không.
Lúc đó ông sẽ sai người làm thật nhiều món ngon cho cháu ăn." Diễm Tinh cười nhu thuận thưa "Vâng." Sau đó cô cùng Tần Phong tiễn Lâm lão gia ra bên ngoài, đợi đến khi xe của Lâm gia lăn bánh cô mới trừng mắt nhìn hắn: "Phong ca ca! Anh cố ý có đúng không?" "Tùy em suy nghĩ." Tần Phong nhếch môi ôm eo cô đi vào bên trong. Diễm Tinh cạn lời nhìn hắn, rốt cuộc cũng không biết nên nói gì tiếp đành để mặc hắn ôm cô vào bên trong.
Vào đến phòng khách, lúc nãy còn chưa có ai, hiện tại bác sĩ Cẩm đứng ngay ngắn nơi đó nhìn Tần Phong cung kính cúi đầu: "Thiếu gia ạ!" Tần Phong lạnh nhạt gật đầu quay sang nói với Diễm Tinh: "Bác sĩ Cẩm không có việc gì thì có thể về được rồi!" Vẽ mặt bác sĩ Cẩm lúc này rất vi diệu.
Ông cũng không muốn ở đây đâu.
Nếu không phải Lâm lão gia lo lắng cho cháu trai đem ông tới đây khám cho Tần thiếu thì ông cũng không muốn ở tại đây chút nào. Diễm Tinh chớp mắt nhìn bác sĩ Cẩm rồi lại nhìn Tần Phong nói: "Anh bị thương?"
Tần Phong rũ mắt nhìn cô gái nhỏ của mình, hắn thấy được trong mắt cô ẩn chứa mấy phần lo lắng, khóe môi hắn cong lên đến sát mặt Diễm Tinh cười tà nói: "Em lo cho anh à?" Diễm Tinh nhíu mày đem mặt hắn đẩy ra, đến giờ này rồi mà người trước mặt còn muốn giở trò vô lại với cô.
Cô không nói gì trực tiếp kéo tay Tần Phong đến ghế sofa ngồi xuống.
Ngày hôm qua lúc Tần Phong ôm cô thì cô đã để ý, mỗi lần cô chạm vào bên sườn của hắn thì người Tần Phong liền cứng lại trong giây lát.
Đáng lẽ ra cô cũn không phát hiện ra đâu nhưng ngày hôm qua cô không chỉ chạm vào nơi đó một lần.
Lúc Tần Phong ôm cô, cô giãy giụa liền chạm vào đó, mà lần nào người hắn cũng căng ra khiến cô đoán được.
Đến lúc sáng nay cô nghe được mấy người giúp việc trong nhà nói chuyện với nhau rằng Tần Phong bị thương cô mới chắc chắn suy đoán của mình. Tần Phong yên lặng để cô gái nhỏ kéo mình đi, khóe môi hắn còn nhếch lên. Đợi đến khi Tần Phong đã ngồi yên trên ghế sofa, Diễm Tinh cảnh cáo Tần Phong một câu: "Anh tốt nhất nên ngồi yên đó!" Sau đó cô quay sang nhìn bác sĩ Cẩm, khách khí nói: "Bác sĩ Cẩn, phiền ông khám cho anh ấy ạ." Khóe môi bác sĩ Cẩm run lên.
Đây là lần đầu tiên ông thấy có một người dám ra lệnh cho Tần thiếu.
Nhưng thấy vẻ mặt Tần Phong một chút cũng không có gì giống tức giận, ông liền đi đến vén áo Tần Phong kên kiểm tra. Đợi đến khi bác sĩ Cẩm muốn đem tấm băng kia cởi ra Tần Phong mới lên tiếng: "Em qua đây ngồi đi." Diễm Tinh khó hiểu nhìn hắn, bảo cô qua đó làm gì? Nhưng Diễm Tinh cũng rất ngoan ngoãn đi qua.
Khi ngồi xuống cạnh Tần Phong, một bàn tay đưa lên ché khuất tầm mắt của cô, ngay sau đó một giọng nói: "Rất khó coi, không nên nhìn." Mi mắt Diễm Tinh run nhẹ, cào vào lòng bàn tay Tần Phong khiến hắn có chút ngứa.
Lúc đầu hắn thật sự định lấy vết thương này khiến cô gái nhỏ thương cảm hắn.
Nhưng sau ngày hôm qua ý định này không còn nữa.
Vì vậy hắn mới không nói với cô.
Không ngờ cô gái nhỏ của hắn rất tinh ý, liền có thể biết được hân bị thương.
Hắn không muốn dọa đến cô. Nói với Diễm Tinh xong hắn mới lạnh lùng ra hiệu cho bác sĩ Cẩm có thể làm được rồi. Nhưng chỉ lát sau, vàn tay hắn đang che mắt Diễm Tinh bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo xuống.
Tần Phong bất ngờ, trong lúc muốn quay đi để tránh làm cô sợ hãi thì giọng của cô gái nhỏ vang lên: "Không được cử động!" Diễm Tinh nói với bác sĩ Cẩm đang ngồi một bên: "Bác sĩ Cẩm cứ bôi thuốc đi ạ." Cô nhìn chằm chằm vào vết thương của Tần Phong, ánh mắt hiện lên sự đau xót.
Cô không tự chủ nhớ đến ngày Tần Phong nằm trong bệnh viện kia.
Nhìn thiếu niên đó cả người toát ra lãnh khí khiến ai nhìn cũng thấy sợ, cô lại chỉ cảm thấy xót thương.
Diễm Tinh thở dài nhìn Tần Phong nói: "Em không sợ." Tần Phong nhìn Diễm Tinh, đáy mắt hắn lóe lên tia phức tạp rồi cũng không nói gì nữa, thuận tay ôm eo cô thản nhiên nhìn bác sĩ Cẩm giúp mình bôi thuốc.
Biểu cảm của Diễm Tinh thì lại trái ngược hoàn toàn với Tần Phong.
Vết thương sâu như vậy, không biết sao hắn có thể chịu đựng được.
Từ đầu đến cuối mày của Diễm Tinh đều nhíu lại với nhau chưa từng thả lỏng chút nào.
Tần Phong nhìn vậy bật cười nâng cằm Diễm Tinh lên nói: "Không đau như em nghĩ đâu." Diễm Tinh gật đầu nhưng mày vẫn nhíu chặt. Khác biệt với bầu không khí nơi đây, tại Tần thị hiện tại đang rối loạn thành một đoàn.
Từ phòng chủ tịch, giọng mắng của Tần lão gia truyền ra: "Ngu xuẩn!" Sau đó giọng nói nghiêm trọng của Tần lão gia truyền ra bên ngoài: "Mau gọi tổng giám đốc tới!".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!