Edit by Hạ Vi Lam
Lục Ngưng đang muốn nói cái gì, liền nhìn thấy hốc mắt thiếu nữ ửng đỏ, trong lòng của hắn dường như bị ong mật ngủ đông chích một chút, lít nha lít nhít đau, hắn đang muốn buông nàng ra, lúc định dỗ nàng đừng khóc, một thân ảnh lại hướng bọn họ mà bay tới.
Người tới chính là Mạc Cảnh Ngôn, hắn thật vất vả thoát khỏi biểu muội, nghĩ rằng Thẩm Kiều sẽ đi qua tìm kiếm Triệu Tử Tuyền, Mạc Cảnh Ngôn liền đuổi theo, ai ngờ mới vừa đi tới hành lang bên trên, liền nhìn thấy một nam nhân nắm lấy nàng không buông.
Mũi chân Mạc Cảnh Ngôn nhún một chút, liền thi triển khinh công hướng tới chỗ bọn họ chạy vội tới, thấy Lục Ngưng nắm lấy Thẩm Kiều không buông, trong lòng của hắn bỗng nhiên cực kì khó chịu, dao găm trong tay trực tiếp hướng Lục Ngưng đâm đi.
Lục Ngưng phản ứng cực nhanh, không chút nghĩ ngợi liền đem thiếu nữ ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, trong nháy mắt đó, Lục Ngưng mới phát giác được mình làm cái gì.
Hắn thuở nhỏ không thích cùng người khác tiếp xúc, trong phủ có nha hoàn muốn bò lên giường hắn, cũng không biết chỗ hắn bị đưa bao nhiêu người, hắn không thich nữ sắc, cung chán ghét nữ nhân tới gần, nhưng mà chẳng biết tại sao, lúc đem thiếu nữ mềm mại ôm vào trong ngực, hắn lại vô thức nắm chặt cánh tay, có chút rung động, ngay cả nhịp tim cũng nhanh mấy phần.
Dường như có cảm giác, hắn đã từng ôm nàng vào trong ngực.
Hắn ôm nàng lui về phía sau mấy bước, né tránh chủy thủ tập kích.
Thẩm Kiều chỉ cảm thấy một trận mê muội, gương mặt đã dán sát lồng ngực của Lục Ngưng, nàng đưa lưng về phía Mạc Cảnh Ngôn, cũng không rõ ràng người tới là ai, giờ khắc này thậm chí cho rằng bọn họ gặp phải thích khách.
Nàng khẩn trương đến độ trong lòng bàn tay đều đầm đìa mồ hôi, chăm chú nắm lấy vạt áo của Lục Ngưng, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lo lắng cầu hắn,
"Ngươi mau cứu Bán Hạ."
Trong mắt nàng, ngay cả chính nàng đều không có phát giác được rất quen thuộc, tựa hồ nàng cầu xin hắn như vậy, hắn liền nhất định sẽ không thấy chết không cứu.
Lục Ngưng ngơ ngác một chút, trong lòng cảm thấy có chút quái dị lan tràn.
Hắn không kịp nhiều lời, Mạc Cảnh Ngôn đã đi tới trước mặt hắn, trực tiếp một chưởng hướng hắn bổ xuống, Bán Hạ cung rốt cục phản ứng lại, cung mặc kệ chính mình có võ công hay không, liền hướng Lục Ngưng xông vào,
"Thả cô nương nhà chúng ta ra!"
"Mạc công tử, ngài nhanh cứu cô nương."
Thẩm Kiều lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, người đến là Mạc Cảnh Ngôn, cũng không phải là thích khách, nàng mới hết lo lắng, cuối cùng buông lỏng xuống, lúc này mới phát hiện, Lục Ngưng chăm chú siết chặt giữ lấy eo của nàng, thân thể của hai người, cơ hồ là dán sát cùng nhau.
Khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của nàng trong nháy mắt đỏ lên.
Mấy hơi thở, Lục Ngưng cùng Mạc Cảnh Ngôn đã qua mấy chiêu.
Lục Ngưng cũng đã nhận ra Mạc Cảnh Ngôn, hắn nhéo nhéo mi, hiển nhiên không hiểu hắn ta nổi điên làm gì, hai người bọn hắn dù không có gì giao tình, nhưng cũng chưa từng kết thù, mãi đến lúc Mạc Cảnh Ngôn lạnh giọng nói một câu buông nàng ra.
Lục Ngưng mới ý thức được, hắn ta là vi tiểu cô nương trong ngực hắn ra mặt.
Sắc mặt hắn trầm đên có chút sâu, trong lòng cũng dâng lên một trận tức giận đầy khó hiểu, chiêu thức trên tay đều mạnh hơn chút, Mạc Cảnh Ngôn cố kỵ trong ngực hắn Thẩm Kiều, đương nhiên lại không chiếm được chút ý tốt.
Thẩm Kiều lạnh lùng nói: "Ngươi buông tay."
Trước đó tưởng rằng có thích khách, Thẩm Kiều cũng không giãy dụa, bây giờ ý thức được người tới là Mạc Cảnh Ngôn, nàng liền không được tự nhiên, tuy nói là cùng hắn ở kiếp trước làm vợ chồng hai năm, bây giờ lại không còn quan hệ như thế, bị hắn ôm vào trong ngực, đương nhiên là không tưởng nổi.
Hiện tại lại bị Mạc Cảnh Ngôn nhìn thấy, nếu hắn nói lung tung, trong sạch của nàng đều không còn nữa, Thẩm Kiều càng nghĩ càng sợ, đời này, nàng tuyệt đối cũng không muốn gả cho hắn nữa.
Lục Ngưng vốn không muốn nghe theo, nhưng nhìn thấy trong mắt thiếu nữ lại ngậm nước mắt, hắn có chút giật mình, không khỏi lui về sau hai bước, đứng vững rồi, liền buông lỏng nàng ra.
Bán Hạ vội vàng đỡ nàng.
Mạc Cảnh Ngôn nhấc chân liền hướng tới chỗ Lục Ngưng đá một cái, Lục Ngưng lần nữa lách mình tránh đi, hai người lại đấu thành một đoàn, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy hai đạo tàn ảnh.
Thẩm Kiều bắt lấy cánh tay Bán Hạ, tự bình phục một chút hô hấp, sợ tiếng đánh nhau gây sự chú ý của hộ vệ trong viện, Thẩm Kiều không khỏi nói:
"Cả hai ngươi mau dừng tay nhanh!"
Hai người lại tựa như không nghe thấy tiếng nàng.
Thẩm Kiều không thể không lấy hơi, cố cho thanh âm của mình to hơn,
"Nơi này là Bùi phủ, hôm nay lại là sinh nhật lão thái thái, các ngươi mau dừng tay."
Hai chữ sinh nhật cuối cùng cũng khiến hai người ngừng tay, sắc mặt hai người đều khó coi như nhau, rõ ràng đều là người cực kỳ tuấn mỹ, giờ khắc này, khí thế trên người lại đều khiến người ta khó lòng mà không sợ hãi.
Mạc Cảnh Ngôn dừng tay xong, thuận thế đứng ở trước người Thẩm Kiều, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Ngưng, trong mắt lệ khí cuồn cuộn, chỉ là nhớ tới hình ảnh Lục Ngưng ôm Thẩm Kiều không buông tay, hắn liền hận không thể nhặt lên trên đất chủy thủ, rồi trực tiếp đâm chết tên trước mặt, bất quá Thẩm Kiều nói đúng, hôm nay dù sao cũng là sinh nhật lão thái thái, gây náo loạn cũng không hay.
Ánh mắt Lục Ngưng cũng rất lạnh, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có ánh lửa bắn tung toé.
Bạn đang đọc bộ truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng, truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng , đọc truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng full , Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng full , Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng chương mới