Edit by Hạ Vi Lam
Thẩm Họa quả thực rất nhẫn tâm, ở kiếp trước vì muốn hủy đi thanh danh của Thẩm Kiều, nàng ta không tiếc giả bộ như bị gãy chân, thanh danh của Thẩm Kiều liền bị hủy, mỹ danh nàng ta xả thân cứu muội lại lan truyền ra ngoài.
Trong phủ có một cô nương khắc người, thanh danh các cô nương khác đương nhiên cũng bị liên lụy, vốn dĩ còn có không ít người muốn cầu cưới Thẩm Tịnh, sau khi thanh danh của Thẩm Kiều truyền đi, những người kia muốn cầu hôn đều lùi bước, cuối cùng hôn sự của Thẩm Tịnh đương nhiên là không được hoàn toàn như ý.
Chỉ có Thẩm Họa là bảo vệ được mỹ danh.
Đáng tiếc, nàng ta nghìn vạn lần lại không ngờ rằng hoàng thượng sẽ tứ hôn nàng ta với Lục Ngưng, nàng ta vậy mà cũng trở thành một quân cờ trong tay thánh thượng.
Bây giờ đối mặt với sự chỉ trích của tổ mẫu, nàng ta không chút hối cải mình đã sai, nàng ta chỉ là vì hạnh phúc của mình mà làm thôi, trong mắt người kia chỉ có muội muội, vậy thì nàng ta phải hủy đi thanh danh của muội muội thôi.
Thuở nhỏ nàng ta đã không có mẹ đẻ, mẹ kế đỗi đãi giả tạo khiêm tốn, phụ thân sẽ chỉ uống rượu, ai sẽ quan tâm việc hôn nhân của nàng, tổ mẫu coi như sủng nàng, cũng đã già rồi, nàng ta không vì mình mà tranh thủ, ai còn có thể giúp nàng?
Nàng ta chỉ hận Cầm Nhi phản bội mình, ánh mắt nhìn sang Cầm Nhi đầy là oán độc.
Từ trên cao nhìn xuống lão thái thái nhìn thấy rất kỹ nàng, thấy Thẩm Họa không có chút hối cải nào, cả người tức giận đến lảo đảo một chút, nếu không phải là Trương ma ma đỡ, bà đã ngã xuống.
Trương ma ma bị dọa cho phát sợ, thấy bà có chút thở không nổi, vội vàng bảo nha hoàn lấy dược hoàn cứu mạng, cho lão thái thái uống.
Nhìn thấy bộ dáng này của tổ mẫu, trong lòng Thẩm Họa cuối cùng cũng luống cuống, nàng ta cũng không ngu ngốc, đương nhiên rõ ràng, mình trong phủ có thể hô phong hoán vũ, không chỉ là dựa vào phụ thân, nếu như tổ mẫu bị nàng ta làm cho tức giận, lại nguy hiểm tính mạng, đối với nàng ta là không có tí lợi ích nào.
Nước mắt của nàng ta như mưa đổ rào rào rớt xuống, vội quỳ đi tới trước mặt tổ mẫu, khóc ròng nói: "Tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ cũng không phải là cố ý hại muội muội, ta chỉ là nghe nha hoàn châm ngòi, mới làm như vậy, ta không dám tái phạm, cầu tổ mẫu tha cho tôn nữ lần này."
Nàng ta khóc đến nỗi như không thở nổi, nhìn qua quả thực rất đáng thương, nghĩ đến nàng ta tuổi còn nhỏ mà lại ngoan độc như vậy, trong lòng lão thái thái tràn đầy thất vọng.
Bàliền đẩy Thẩm Họa ra, mắng:
"Ta không có đứa tôn nữ ngoan độc như thế này, Thẩm Kiều có gì không tốt, cũng là đích nữ phủ Quốc công, ngươi đối với nó như vậy, làm xấu thanh danh của nó, ngươi đã từng vì phủ Quốc công cân nhắc qua chưa? Đã từng nghĩ mặt mũi của ta và phụ thân ngươi sẽ để đi đâu không? Lại để mặt mũi tỷ muội khác của ngươi ở đâu? Ngươi thật sự là bị mê muội đến hồ đồ rồi!"
Nàng ta hại Bạch Thược lão thái thái có thể chịu, nhưng làm xấu thanh danh của Thẩm Kiều lại làm lão thái thái không cách nào nhịn được, cũng không phải bà ta quan tâm Thẩm Kiều nhiều như vậy,chỉ là nếu thanh danh Thẩm Kiều bị hỏng, toàn bộ cô nương phủ Quốc công đều sẽ bị liên lụy.
Lão thái thái vốn không tin, nàng ta sẽ đối đãi với Thẩm Kiều như vậy.
Dù sao ngày bình thường nha đầu này luôn luôn đãi Thẩm Kiều rất tốt, chính lão thái thái không thích Thẩm Kiều, nhìn thấy nàng ta thân là tỷ tỷ, yêu chiều muội muội như thế,cũng thấy mình nên yêu thường nàng.
Trong lòng bà vẫn cho là sở dĩ Thẩm Họa làm bộ gãy chân, là vì muốn hố Thẩm Tịnh, là vì cái đứa thứ nữ Thẩm Tịnh này, ngày bình thường lđối với Vinh Thị ngoan ngoãn phục tùng, Thẩm Họa không thích nàng ấy cũng có thể hiểu, nàng ta cùng với Thẩm Tịnh tranh đấu, lão thái thái đều yên lặng dễ dàng tha thứ.
Ai ngờ, Thẩm Họa lại đúng như nha hoàn truyền lại, tâm tư lại muốn triệt để hủy hoại thanh danh của Thẩm Kiều, cũng may là nàng ta không thành công.
Lão thái thái lòng tràn đầy thất vọng, chỉ cảm thấy may mắn làm sao Thẩm Họa chưa cập kê, nếu sau khi xuất giá, mới phát hiện những việc này, mặt mũi của phủ Quốc công thật đều bị nàng ta vứt sạch!
Sau khi Thẩm Họa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi xuống không ngừng, trong lòng nàng ta không khỏi sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, liền ôm lấy chân của lão thái thái, khóc ròng nói: "Đều là tôn nữ sai, tôn nữ thật biết sai rồi, tổ mẫu biết được tâm ý của ta đối với hắn, tôn nữ một lòng chỉ muốn gả cho hắn, trong mắt của hắn lại chỉ có mình muội muội, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn tổn thương muội muội mà."
Nàng ta khóc đến cơ hồ khóc không thành tiếng, "Ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, tổ mẫu, ta thật sự rất may mắn là không thành công, ta chỉ là xúc động nhất thời, mới bị Cầm Nhi xui khiến, ta đã sớm hối hận, ta để cho người ta hạ độc Bạch Thược, cũng là vì quá sợ, Bạch Thược quá thông minh, nàng ta tất nhiên sẽ hoài nghi việc này, nếu như nàng ta nói cho muội muội, ta thật không biết nên đối mặt với muội muội như thế nào!"
"Ta nhìn nàng ấy lớn lên, nàng ấy chính là mệnh của ta mà, tổ mẫu, ta thật sự đã sợ, ta sai rồi, ta thật hối hận, nếu như muội muội biết nàng ấy có cái đứa tỷ tỷ này, ta còn không bằng chết luôn đi.
Ta mà chết đi rồi, chết rồi, tổ mẫu liền sẽ không trách ta, muội muội cũng sẽ không thất vọng vì ta nữa."
Thẩm Họa nói xong, liền đứng lên, khóc chạy tới một bên vách tường, trực tiếp đụng vào.
Lão thái thái đầy kinh hãi, "Ngăn nó lại!"
Việc này lão thái thái vốn không muốn lộ ra, trong phòng chỉ có hai đứa nha hoàn, hai bà tử, đều là tâm phúc của bà, mấy người cũng bị kinh hãi, nghe vậy vội vàng đi cản, Thẩm Họa đã đụng bị thương ở trán, trong nháy mắt cái trán sưng phồng lên, màu da trắng nõn làm nổi bật, đập vào mắt có chút kinh hãi.
"Tạo nghiệp! Thật sự là tạo nghiệp!"
Lão thái thái đấm đấm vào lồng ngực của mình, cả đời bà thủ đoạn gì chưa thấy qua, làm sao lại nhìn không ra Thẩm Họa đang lấy lui làm tiến, cũng không biết nó vừa mới nói những lời kia, có nửa phần thực tâm hay không.
Chính vì vậy, bà mới càng thêm thất vọng, đứa nhỏ này làm sao lại nhẫn tâm như vậy? Đối với người khác hung ác, đối với mình lại cũng hung ác như vậy.
Mẫu thân quá cố của nó rõ ràng tính cách rất dịu dàng, lại ôn nhu, lại nhớ tới trưởng tử tính tình cố chấp, lão thái thái nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầy nghiệp.
Bởi vì nhìn Thẩm Họa lớn lên, lão thái thái cuối cùng không hạ được quyết định gì quá nặng nề nửa ngày gằn từng chữ: "Không cần phải đi tìm cái chết, đi Từ Đường quỳ đi, đối mặt với tổ tông nghiêm túc suy nghĩ cho kĩ đi, cấm túc ba tháng, chép phạt « nữ giới » một trăm lần, nếu không có mệnh lệnh của ta, người bên cạnh ngươi một người đều không được xuất phủ! Nếu có lần sau, đừng mong ta giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm như này!"
Thẩm Họa đương nhiên nghe được ngụ ý của lão thái thái, bà ấy cuối cùng vẫn là thương nàng, chuyện hôm nay, sẽ không lộ ra ngoài.
Sau khi Thẩm Họa bị nha hoàn kéo ra ngoài, lão thái thái liền sai người đem Cầm Nhi bán ra ngoài.
Hôm nay mấy người trong phòng đều là người lão thái thái tin được, cho dù là như thế, nhưng lão thái thái cũng rất cẩn thận.
Sau khi ở trong phòng an tĩnh lại, ngực bà vẫn vô cùng đau đớn.
Bạn đang đọc bộ truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng, truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng , đọc truyện Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng full , Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng full , Trùng Sinh Thành Nhóc Đáng Thương Nằm Thắng chương mới