Quả nhiên là hổ dữ không ăn thịt con! Thẩm Mỹ Ảnh đột nhiên bật cười, ban đầu nàng không hiểu ý của Tống Lương Dạ khi nói không lo lắng là có ý gì, đến lúc này mới nhận ra, trong màn kịch bắt gian này, đến cuối cùng chỉ có nàng là người duy nhất gặp hoạ. Hay cho một Nhị gia bị Yến Vương ghét bỏ! Hay cho Tống Lương Dạ! Bị gia nô hoặc giả trắc phi làm khó nàng đều không sợ, suy cho cùng cũng là bản thân không có chỗ dựa, đường đường cũng là một Thế tử phi, còn có chỗ để cùng bọn họ tranh đấu. Nhưng nếu Yến vương gia vẫn như cũ không buông tha nàng, nàng phải làm sao bây giờ? Ven hồ về đêm càng lạnh hơn, Yến vương gia thần sắc lạnh lùng, chắp tay đứng ở phía xa chờ đợi. Giang Tâm Nguyệt mặt không gợn sóng, thậm chí còn che miệng ngáp dài, trông dường như không chút nào quan tâm đến chuyện này. “Vương gia, Ngài đã vượt xa xôi ngàn dặm cũng mệt mỏi rồi, còn không nhanh về một chút để nghỉ ngơi đi.” Nàng nói: “Thiếp thân vừa học được một bộ thủ pháp xoa bóp, muốn quay về để Ngài thử xem.” “Được.” Yến vương gia mỉm cười với nàng, xua tay nói: “Mang người dìm đi, bổn Vương cũng mệt rồi.” Nói những lời này cũng giống như đang nói: “Trưa nay chúng ta ăn giò heo kho tàu đi ”nhẹ nhàng y vậy. Thẩm Mỹ Ảnh bị mang đến bên hồ sen, trên tay buộc một tảng đá lớn, hai người lại lần nữa nâng nàng lên, từng bước lội xuống hồ. Nước trong hồ mát lạnh, nếu giữa tháng sáu nóng bức đến ngâm mình trong nước thì trái lại đây là nơi giải nhiệt rất tốt. Đáng tiếc hiện tại thân thể của nàng đang chìm xuống, e là sẽ phải ngủ dưới đáy hồ. “Thả đi.” Người trên bờ thờ ơ hô lên một tiếng. “Ùm!” trên mặt hồ nước như đang trổ hoa, Thẩm Mỹ Ảnh bị tảng đá trong tay kéo xuống, rơi thẳng xuống đáy nước. Tống Lương Thần từ tỉnh khỏi cơn mộng, cau mày nhìn bầu trời bên ngoài. Lúc này vừa mới canh ba, sao hắn lại tỉnh? “Chủ tử sao vậy?” Ngọc Thụ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh giường hắn, thấp giọng hỏi. Lắc đầu, Tống Lương Thần ngồi dậy, mím môi hỏi: "Ngươi có biết Thế tử phủ xảy ra chuyện gì không?" “Hồi chủ tử, buổi chiều sau khi nhận được tin tức của Trình Đô đốc, thuộc hạ đã sai người trở về hỏi thăm.” Ngọc Thụ nói: “Nhưng người thăm dò hiện giờ vẫn chưa quay lại.” Đã muộn thế này mà vẫn chưa quay lại à? Tống Lương Thần cau mày, hôm nay Bắc Vọng gửi tin nhắn yêu cầu hắn trở về nhanh mà không nói có chuyện gì. Hắn vừa mới tạo dựng được chỗ đứng trong quân đội, tùy ý rời đi đến cuối vẫn là không thích hợp, muốn tìm hiểu rõ ràng, cuối cùng vẫn không có hồi âm là sao? Nằm xuống muốn ngủ tiếp, nhưng trong lòng bất an cứ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau dâng lên, giống như nước hồ sen không bình lặng. "Bỏ đi, ta thừa lúc đêm đi về một chuyến, trước bình minh sẽ quay lại đây." Tống Lương Thần đứng dậy nói: "Ngươi trông chừng nơi này thay ta." Ngọc Thụ sửng sốt, gật đầu: "Vâng." Mặc quần áo xong bước ra ngoài, đường đường Thế tử gia, ở trong quân doanh này lại cẩn thận dè dặt, trèo tường vượt mái, thật không dễ mới đến được cổng quân doanh, đúng lúc muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Trình Bắc Vọng cưỡi ngựa tới, vừa nhìn thấy hắn, không nói một lời, đưa tay ra kéo hắn lên ngựa, quay đầu ngựa chạy về phía nam thành. "Sao ngươi lại đích thân tới?" Tống Lương Thần có chút kinh ngạc: "Ngươi nửa đêm không đi bồi thập bát di nương của ngươi sao?" "Thập bát di nương?" Trình Bắc Vọng tức giận cười nói: "Thế tử gia vẫn là lo lo lắng lắng cho Thế tử phi của mình đi. Vương gia đã tới, mang nàng đi dìm hồ rồi!" Tống Lương Thần sửng sốt, cau mày: "Xảy ra chuyện gì?" Trình Bắc Vọng cũng không phí lời, hắn đơn giản nói ba chữ: "Tống Lương Dạ." Tống Lương Dạ ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Lần trước bọn họ chạy thật nhanh rời khỏi Quán Thành, tưởng rằng mình đã an nhiên vô sự, sao lại quên rằng người như phụ Vương sẽ luôn kiên trì đến mức không cần thể diện, sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình. Tống Lương Dạ, đó là thanh kiếm âm thầm sắc bén nhất của Yến Vương gia.
Năm xưa Tống Lương Thần để mắt đến một ca kỹ bên sông Hoành Thủy, tự mình nghênh nàng về phủ làm thị thiếp, Yến vương gia ban đầu từ chối, nhưng thấy hắn kiên trì, cũng không nói gì thêm. Kết quả là chỉ trong vài ngày, Tống Lương Dạ đã đến Thế tử phủ, mang theo ca kỹ kia bỏ trốn. Điều khó chịu hơn nữa là ca kỹ đó sau khi rời đi không hề quay đầu, lại thực sự yêu Tống Lương Dạ, vì lý do này mà Yến vương đã cười nhạo hắn suốt mấy tháng, nói rằng người trẻ tuổi phù phiếm không nhìn thấu con người. Có gai trong mắt, Yến vương xưa nay đều sẽ bất động thanh sắc, Tống Lương Dạ tự sẽ âm thầm ra tay, loại bỏ từng cái một, cho dù giết người như rạ, đôi tay đầy nợ máu, nhưng người đó vẫn sẽ nghe lời Yến Vương như một kẻ điên. Người đó thường gọi hắn là ca ca, nhưng Tống Lương Thần chưa bao giờ trả lời hắn. Tống Lương Dạ là một tên súc sinh, đây là chuyện bọn họ đều hiểu, chỉ là không ngờ đến, hắn lần này lại tới ra tay với Mỹ Ảnh. "Nhanh lên chút nữa!" Vẻ mặt Tống Lương Thần căng thẳng: "Liệu có còn kịp không?" Trình Bắc Vọng tay run run, một bên thúc ngựa một bên nói: “Lúc ta tới, Vương gia đã từ Thế tử phủ xuất phát rồi.” Khoảng cách từ phủ Thế tử tới hồ sen cũng gần bằng khoảng cách hắn đến quân doanh, tuy nhiên, bọn họ vẫn còn một chuyến trở về. Lòng trầm xuống, Tống Lương Thần nắm chặt tay. Hương sen bay đến nửa dặm, trên mặt hồ lá sen thành ruộng. Khi Trình Bắc Vọng và Tống Lương Thần cuối cùng cũng đến nơi, Yến Vương và người đi cùng ông đã không còn thấy. Bên hồ chỉ còn một người ngồi, lặng lẽ uống rượu. Tống Lương Thần nhảy xuống ngựa nhìn mặt hồ tĩnh lặng, sau đó lao tới nắm lấy vạt áo Tống Lương Dạ: "Người đâu?" Tống Lương Dạ ngà ngà say, mi mục còn quyến rũ hơn cả nữ nhi: " Người? Mất rồi a."
Đôi mắt trầm sâu, Tống Lương Thần một quyền đấm vào bên trái mặt hắn, khiến Tống Lương Dạ mất thăng bằng, thế mà ngã xuống hồ, làm ướt nửa bên quần áo. Mờ mịt nhìn mặt hồ, bọn họ một đường tốn thời gian ba nén hương, ba nén hương, cho dù Thẩm Mỹ Ảnh biết bơi, một khi đã chìm dưới hồ, e là cũng đã... “Đừng nghĩ nữa, người không thể còn sống đâu.” Tống Lương Dạ bám vào bờ hồ muốn trèo lên: “Lúc Vương gia rời đi đã bảo ta ở lại đây, đề phòng nàng có cách nào đó lại lên bờ được. Ta ở lại đây chờ phải ba nén hương rồi, nàng vẫn không lên được.” Trình Bắc Vọng duỗi chân, giẫm mạnh lên bàn tay đang muốn leo lên bờ của hắn: "Ngươi còn là người sao? Thế tử phi đối với ngươi không thù không oán!" "Nói vậy giống như những người bị ta giết đều có thù oán gì với ta vậy" Tống Lương Dạ sắc mặt đều không đổi, để cho hắn giẫm tay mình, ngẩng đầu cười với Tống Lương Thần: "Ca ca, Vương gia vì ngươi mà đã rất khổ tâm đấy". Tống Lương Thần hít một hơi thật sâu, rồi lao thân nhảy xuống hồ. Nước bắn tung tóe khắp người Tống Lương Dạ và Trình Bắc Vọng, hai người đều có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn lên. Thế tử gia không biết bơi, bỗng nhiên từ khi nào lại bơi được? Tư thế tuy không tao nhã lắm nhưng lại bơi một mạch đến giữa hồ. "Lương Thần!" Trình Bắc Vọng cau mày: "Vô dụng thôi, ngươi nhanh trở về đi!" Tống Lương Thần cười nhạt: "Sao lại biết là vô dụng?" Trình Bắc Vọng cổ họng giật giật, mím môi nói: “Không ai có thể sống sót sau ba nén hương dưới nước.” "Đó là một người bình thường, nàng ấy khác biệt." Tống Lương Thần cười toe toét: "Các ngươi không biết, nữ nhân đó, dù thế nào cũng sẽ sống sót." Nàng đã từng nói, mạng sống của mình là trân trọng nhất, dù có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định có thể nghĩ ra cách để mình sống sót. Hắn tin tưởng nàng, Thẩm Mỹ Ảnh có thể làm được mọi việc mà không phải chịu tổn thất gì. Tuy nhiên, hắn đã bơi rất lâu, tìm kiếm cũng rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy nàng. Hít sâu một hơi, Tống Lương Thần lặn xuống nước. Hắn thực sự không phải thích nàng, sẽ không có ai yêu một người trong thời gian ngắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy nếu mất đi nàng như thế này, sau này nhất định sẽ rất chật vật. Không ai có thể toàn năng như nàng, cũng không ai có thể khiến hắn luôn tức giận như nàng. Nếu ngay cả tức giận cũng là không thể, hắn không biết những ngày này sẽ nhàm chán đến mức nào. Cho nên Thẩm Mỹ Ảnh, nàng nhất định không được chết như vậy! Tống Lương Dạ leo lên bờ, nhìn làn sóng trên hồ, cười nhạt: “Hắn từ khi nào lại có hứng thú với nữ nhân khác như vậy?” Trình Bắc Vọng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại ngươi tốt nhất một câu cũng đừng nên nói, bằng không ta không dám đảm bảo sẽ không một quyền tống ngươi xuống hồ.” Nhún nhún vai, Tống Lương Dạ dứt khoát đứng trong hồ, tiếp tục nói: "Nữ nhân đó bất quá chỉ là có chút xinh đẹp thôi, có gì hay ho để mỗi người các ngươi đều bị mê hoặc vậy? Chậc chậc, tuy nhiên ta cảm thấy, chờ khi thấy cảnh ca ca ôm thi thể nàng lên bờ, chắc chắn là đẹp.” Trình Bắc Vọng nheo mắt lại, trong lòng có chút đau đớn, hướng mặt hồ hô to một tiếng: "Lương Thần, trở lại đi, để người khác tới tìm, ngươi không biết bơi!" Trên mặt hồ vẫn còn gợn sóng, nhưng Tống Lương Thần đã biến mất rồi. Khẽ cau mày, Trình Bắc Vọng hít một hơi, nhanh chóng cởi ủng nhảy xuống. Tống Lương Dạ nhướng mày, đứng yên trên bờ, nhẹ giọng thì thầm: "Vì nữ nhân này, mạng đều không cần sao? Ca ca, tình thâm này thật khiến ta cảm động." Lại một tia nước bắn lên người hắn, Tống Lương Dạ lau nước trên mặt, mỉm cười bước vào bờ. "Lương Thần? Tống Lương Thần!" Trình Bắc Vọng bơi một mạch đi tìm hắn: "Nghe được liền trả lời ta, không trả lời được thì cũng động một cái!" Bốn bề yên tĩnh, Trình Bắc Vương hoảng sợ, hướng về bờ hét lớn: "Mau đi gọi người đi!" Tống Lương Dạ ngồi ở trên bờ, giống như không nghe thấy gì, đang vắt đi chút nước trên áo, trong đêm tối mỉm cười như một yêu tinh: "Ngươi từ từ mà tìm. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nên trở về rồi." Trình Bắc Vọng tức giận, quay người tiếp tục tìm kiếm. Lá sen khẽ lay động, hương sen ngập tràn, ánh trăng trên cao chiếu sáng mặt hồ, tuy nhiên không quản là Tống Lương Thần hay Thẩm Mỹ Ảnh, ai hắn cũng đều tìm không thấy. Đây thực sự là muốn tự tử vì tình sao?! Đúng lúc hắn tức giận đến muốn chửi bới, lá sen ở đâu đó khẽ lay động, gây ra một gợn nước nhỏ. Tống Lương Dạ đã đi xa rồi, cũng không nhìn thấy, nhưng Trình Bắc Vọng lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy, vội vàng bơi tới đó. Chờ khi Tống Lương Dạ biến mất ở phía xa, trên mặt hồ hoàn toàn dâng lên những làn nước lớn, tóc của Thẩm Mỹ Ảnh dính chặt vào mặt, toàn mặt đầy bùn, mắt mũi đều không nhìn rõ. Nàng phun bỏ cành sen trong miệng, đưa Tống Lương Thần ra khỏi mặt nước, nhỏ giọng nói: "Trình Đô đốc, nhanh đến giúp kẻ ngốc này, ta không giữ nổi được nữa!" Trình Bắc Vọng ngơ ngác. Ở giữa hồ sen, người này một thân nhếch nhác nhưng lại trông đẹp mắt hơn những hoa sen bên cạnh, đột nhiên hắn có cảm giác như mình đang mơ. Nàng làm sao có thể còn sống? Ngẩn ngơ đưa tay đỡ lấy Tống Lương Thần, Trình Bắc Vọng nhìn nàng, cổ họng có chút nghẹn ngào: "Thế tử phi..." "Ta là oan hồn của Thẩm Mỹ Ảnh." Người bên hoa sen xa xăm nói: "Trình Đô đốc, ta chết rất thê thảm..."..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!