Cố Cửu Tư mồm thì trách móc nhưng lúc thương đội chuẩn bị xuất phát, hắn vẫn ngoan ngoãn giao một phong thư.
Phong thư này dày cộm, cầm rất nặng tay; lúc hắn đưa cho thương đội thì mọi người đều cười. Cố Cửu Tư xụ mặt, hắn đã quen với việc đối mặt những nụ cười đầy ý tứ sâu xa của mọi người.
Khi Liễu Ngọc Như nhận được tin thì nàng vừa mới rời châu phủ Thanh Châu và đến một thành trì khác. Thanh Châu màu mỡ hơn Thương Châu nhiều, nàng đã gom góp xấp xỉ bốn mươi lăm vạn trong mục tiêu là chín mươi vạn.
Hiện tại Thương Châu mới thích ứng với việc lương thực giảm bớt và giá lương thực tăng lên. Nhưng mọi người không phát hiện những dây mơ rễ má đằng sau chuyện này; vài người thông minh thì ý thức được có người cố tình sắp đặt. Song với phần lớn mọi người, đây chẳng qua là do chiến loạn nên lương thực lại tăng giá.
Thanh Châu thậm chí còn chưa phát giác ra bất kỳ cái gì. Thoạt nhìn, Liễu Ngọc Như chỉ ngẫu nhiên ghé qua nơi này rồi ngẫu nhiên gặp phải giá lương thực lên xuống và sau đấy lại ngẫu nhiên rời đi.
Nàng chỉ là một lão bản muốn khai trương chi nhánh cửa hàng son phấn, chả ai ngờ giá lương thực hai châu Thanh – Thương dao động như vậy có liên quan đến một tiểu cô nương luôn cười dịu dàng và còn hay thẹn thùng.
Sự chú ý của mọi người đổ dồn vào chiến sự giữa U Châu và Lương Vương. Sau khi Phạm Hiên lãnh đạo tấn công Lương Vương, Tịnh Châu lẫn Lương Châu cũng có động thái xuất binh quấy rầy. Nhưng Lương Vương sớm nghĩ ra đối sách, ông ta tạm thời không tấn công ngay. Hai bên giằng co, Lương Vương lấy danh nghĩa hoàng đế viết Thảo Tặc Lệnh[1]chỉ trích Phạm Hiên, còn Phạm Hiên lưu loát sáng tác Thảo Lương Tặc Văn[2].
Văn chương của bài hịch này không bay bổng nhưng vế đối tinh tế, khí thế hùng hồn, từ ngữ bén nhọn hay thậm chí là khắc nghiệt. Nghe nói lúc Lương Vương đọc được thì phun ra máu ở đại điện, chẳng biết vì phẫn nộ hay căng thẳng.
Vì mọi người quan tâm những chuyện đó nên Liễu Ngọc Như thỏa sức hành sự, nàng ngày nào cũng bận rộn tới tận đêm khuya.
Hôm nhận được thư, Liễu Ngọc Như đi trên đường cả ngày nên hơi mệt. Đầu óc ong ong khiến nàng chả muốn suy nghĩ gì hết, vì vậy nàng ngồi trên giường đọc thư của Cố Cửu Tư.
Thư lần này chín chắn chứ không ngả ngớn như trước.
Đầu tiên hắn kể bài hịch Thảo Lương Tặc Văn là do hắn viết, hắn nói mình vẫn chăm chỉ đọc sách nên nàng đừng lo.
Kế tiếp hắn kể chuyện trong nhà; Tô Uyển thế nào, Giang Nhu ra sao, cửa tiệm của nàng, còn nhắc đến cả Chu Diệp và Tần Uyển Chi.
Hắn tâm sự mình đang cải cách Vọng Đô, nào là chỉnh đốn du côn trong thành rồi bố trí ổn thỏa cho lưu dân. Hắn bảo đã cho khai khẩn rất nhiều đất hoang để lưu dân trồng trọt, và còn phát nhà cho từng người. Năm thứ nhất bọn họ sẽ giao bảy phần lương thực sản xuất được, sau đó giảm dần theo từng năm; đến năm thứ mười thì thuộc sở hữu của họ. Tiền sinh hoạt lẫn mua sắm thóc gạo của lưu dân năm thứ nhất trích từ nợ U Châu, sang năm bọn họ bắt đầu giao nộp lương thực thì sẽ nộp lại cho nợ U Châu. Hắn đã tính toán nếu tiếp tục như vậy thì có thể hoàn trả đầy đủ nợ U Châu.
Hắn nói rất nhiều, phần lớn là việc công. Hắn cũng kể vài chi tiết như chính mình theo chân các nông dân đi khai hoang, lúc múa may cuốc bị mọi người chê cười.
Hắn không ngờ trong nước bùn trồng lúa có loại côn trùng bám lên chân hắn hút máu, dọa hắn hét toáng lên.
Liễu Ngọc Như lặng lẽ đọc. Nàng cuộn tròn trên giường, từ những câu chữ của hắn nàng có thể phác họa ra dáng vẻ hắn khi làm những việc này.
Nàng nghĩ chắc hắn sẽ đen hơn, lại cao thêm, nói chuyện lẫn làm việc cũng điềm tĩnh hơn nhiều.
Nàng còn tưởng tượng ra được hình ảnh hắn cùng bá tánh trồng trọt ngoài ruộng, càng nghĩ càng cảm thấy nam nhân này được khắc sâu vào trái tim nàng.
Trong lúc đọc thư của hắn, nàng dần dà buồn ngủ, rốt cuộc cũng đọc đến dòng cuối cùng.
Ta đã giải quyết tiền lãi của nợ U Châu, nàng cũng đã thu mua được một nửa của chín mươi vạn thạch, phần còn lại ta có thể mua từ Bắc Lương. Nàng đừng quá lo lắng, hãy sớm trở về.
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Trong nháy mắt, đầu nàng đột ngột hiện lên một ý tưởng cực kỳ hoang đường.
Hắn gấp rút thu xếp cho lưu dân, dùng nợ U Châu kiếm tiền, bổ sung tiền lãi cho nợ U Châu, thậm chí đích thân giao dịch với Bắc Lương, phải chăng là vì…
Không muốn nàng quá lo lắng.
Hắn nghĩ nàng đi khắp nơi vì muốn thu mua lương thực và giải quyết vấn đề khẩn cấp cho hắn, vì thế hắn tự suy nghĩ giải pháp để nàng không cần lao tâm khổ trí.
Nàng chẳng biết ý tưởng này của mình chỉ là tưởng bở hay là thật, nhưng nàng vẫn cảm thấy sự ấm áp trào dâng khi nhìn những con chữ trên giấy.
Nàng nhịn không được mà ôm lá thư vào lòng, thở ra một hơi thật dài.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người tốt với mình như vậy.
Lúc trước tốt với nàng chỉ có Tô Uyển. Có điều Tô Uyển là mẫu thân và bà có lòng nhưng quả thật hơi yếu đuối, căn bản chẳng giúp được gì nhiều cho nàng. Phần lớn vẫn là nàng giúp Tô Uyển, đội trời đạp đất vì bà.
Nàng quen làm chỗ dựa cho người khác, quen làm cây đại thụ che trời. Nhưng đây là người đầu tiên vì nàng mà nỗ lực che mưa chắn gió.
Nàng vô cùng cảm động. Trong đêm tối, nàng bỗng nhiên rất nhớ Cố Cửu Tư.
Nhưng hai người cách nhau trời nam biển bắc, nàng chỉ đành đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh bàn. Nàng do dự thật lâu, nàng muốn viết gì đấy gửi hắn nhưng sợ đối phương nhìn thấu lòng mình và cảm thấy nàng quá thiếu kiềm chế lẫn phù phiếm.
Nàng cầm bút, cân nhắc mãi mới bắt đầu viết thư cho hắn.
Liễu Ngọc Như miêu tả từng chuyện nàng gặp được, tới hồi viết xong thì nàng phát hiện mình đã viết hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Sáng hôm sau, nàng đưa thư cho thương đội đang chuẩn bị mang lương thực về. Trương thúc cầm thư mà ngây ngốc, thư Liễu Ngọc Như viết cũng là một xấp vừa dày vừa nặng.
Liễu Ngọc Như thấy Trương thúc kinh ngạc thì mặt ửng đỏ.
Nàng giả bộ bình tĩnh rồi quay đầu sang chỗ khác, vén tóc ra sau tai và ho nhẹ một tiếng, “Trương thúc, đi đường cẩn thận.”
Trương thúc phục hồi tinh thần, ông cười ha hả, “Thiếu phu nhân yên tâm, ta nhất định trao thư tận tay.”
Liễu Ngọc Như căn dặn thêm vài câu rồi thương đội mới trở về Vọng Đô.
Hai người dùng thương đội để trao đổi thư từ, cứ như vậy mùa thu chậm rãi trôi qua và mùa đông tới.
Liễu Ngọc Như tới Dương Châu vào tháng cuối cùng. Hiện tại nàng đã kiếm được tám mươi mốt vạn thạch lương thực trên chín mươi vạn, ngoài ra còn kiếm lời thêm năm mươi vạn lượng.
Dùng tám triệu làm tiền vốn, chưa đầy bốn tháng đã kiếm lời tám mươi mốt vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn lượng bạc trắng. Cả thương đội chứng kiến năng lực của nàng mà âm thầm cảm khái.
Liễu Ngọc Như tới Dương Châu, Ấn Hồng bất an nhìn cổng thành, nàng ấy cẩn thận lên tiếng, “Thiếu phu nhân, hiện giờ chúng ta đã thu gom gần đủ lương thực, hay là dừng lại rồi quay về?”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn thành Dương Châu, nhìn nơi nàng đã sinh sống mười sáu năm. Nàng ngắm nhìn hồi lâu, sau đó đáp lại, “Đã đến tận nơi mà không mang về bất kỳ thứ gì thì chẳng phải uổng phí một chuyến đi?”
“Huống hồ,” Liễu Ngọc Như bình thản cười, “lương thực chưa gom đủ mà.”
Liễu Ngọc Như lập tức kêu Thẩm Minh, “Thẩm Minh, đi thôi.”
Liễu Ngọc Như vào thành, lần này nàng hành động vô cùng thận trọng. Thân phận trên giấy tờ tùy thân giả của nàng là Liễu Tuyết; nàng hóa trang vết sẹo trên mặt, đội mũ có rèm và quan sát xung quanh.
Thương hộ thành Dương Châu rõ ràng đã biến hóa; trừ vài tiểu thương thì đa phần những cửa hàng kinh doanh lớn đều thay đổi lão bản. Cửa tiệm nhà nàng cũng đổi người. Nàng nhờ Thẩm Minh hỏi thăm mới biết sau khi Cố gia chạy thoát, Liễu gia bị liên lụy nên giao nộp hết gia sản cho Vương Thiện Tuyền để nhặt lại mạng. Sau đấy ông ta mang cả nhà rời khỏi Dương Châu, nhưng không ai biết bọn họ đi đâu.
Khi Liễu Ngọc Như nghe tin này, nàng thấy người đang gảy bàn tính trong cửa hàng vẫn là nhân viên phụ trách kế toán xưa kia của nhà nàng. Nàng thoáng do dự rồi để Thẩm Minh mua rượu ở tiệm đối diện và đem tặng người kia, sau đấy nàng dẫn Thẩm Minh đi.
Thẩm Minh thấy Liễu Ngọc Như đi khắp nơi trong thành bèn hỏi, “Ngươi đang tìm gì vậy?”
“Vương Thiện Tuyền khác quan gia bình thường.” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh đáp, “Người này không có ranh giới cuối cùng, thủ đoạn độc ác, chúng ta cần sớm phòng ngừa. Việc đầu tiên cần làm ở Dương Châu là lên kế hoạch chạy trốn.”
Nàng dừng lại trước sòng bạc Tam Đức, giơ cằm về phía Thẩm Minh, “Ngươi vào trong đặt một trăm lượng bạc lên bàn rồi nói muốn đánh cược với lão bản. Bọn họ sẽ dẫn ngươi đến hậu viện, lúc đó ngươi hãy nói chủ nhân của mình muốn gặp ông ta, nhắn ông ta tới tửu lầu bên cạnh tìm ta.”
Thẩm Minh ngẩn người, “Ngươi chạy tới đây để đánh bạc?”
Liễu Ngọc Như hơi ngán ngẩm mà dùng quạt đập Thẩm Minh, nàng bất mãn nói, “Đi đi.”
Thẩm Minh bĩu môi rồi bước vào trong.
Liễu Ngọc Như tới tửu lầu ở đối diện bao trọn một gian phòng rồi ngồi cạnh cửa sổ và yên lặng dõi theo bên ngoài sòng bạc.
Chẳng mấy chốc, ngoài sòng bạc ầm ĩ cả lên. Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, rất nhiều người bu quanh nó mà kêu, “Lạc công tử.”
Nàng dựa theo tiếng ồn nhìn về phía xe ngựa. Một bàn tay đặt lên tay người hầu, sau đấy một nam nhân sở hữu dung mạo hết sức nho nhã bước ra khỏi xe ngựa.
Y mặc áo choàng xanh da trời, ngũ quan vô cùng đẹp đẽ và tuấn tú. Miệng y mỉm cười, tay cầm quạt giấy. Nhìn tổng thể thì y giống một thư sinh bình thường, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện thứ tà khí khó nói thành lời; có thế nào cũng không thể xem y chỉ là “thư sinh” đơn thuần.
Người bên cạnh ân cần hầu hạ y, đối phương mang vẻ mặt lười biếng mà đi vào trong. Lúc tới cửa, y chợt dừng bước rồi quay lại nhìn về phía Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như giật mình bởi sự nhạy bén của người này, song nàng chẳng trốn tránh. Nàng vô tư dựa cột ngắm nhìn khung cảnh quanh mình, tựa như tiểu thư nhà nào đang đi du lịch.
Đối phương chăm chú nhìn nàng. Mất một lúc lâu, y nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, dùng vẻ mặt không hào hứng lắm bước vào sòng bạc.
Sau khi người này vào sòng bạc, Liễu Ngọc Như bảo Ấn Hồng dẫn tiểu nhị đến để hỏi thăm, “Ngươi có biết vị Lạc công tử nào trong thành không?”
Tiểu nhị nghe vậy liền cười, “Lạc công tử tên là Lạc Tử Thương, là phụ tá của Tiết độ sứ Vương đại nhân. Hiện giờ có ai không biết y quản lý hết nửa thành Dương Châu?”
Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc nhưng nàng lập tức hiểu rõ. Một người tuổi trẻ như vậy có thể lặng yên trở thành tâm phúc hàng đầu dưới trướng Vương Thiện Tuyền và tiếp quản một nửa Dương Châu thì tuyệt đối chẳng phải kẻ đầu đường xó chợ. Nàng tức khắc hỏi thăm tin tức về Lạc Tử Thương từ tiểu nhị.
Nhưng Lạc Tử Thương xuất hiện đột ngột, mọi người chỉ biết y tới đây sau ngày Cố gia suy sụp. Chính y thay Vương gia rửa sạch toàn bộ thương gia thành Dương Châu. Y ở Dương Châu nói một không hai, y nói gì Vương Thiện Tuyền nghe nấy. Nhưng Lạc Tử Thương từ nơi nào đến, trước kia làm gì, quê quán ở đâu, mọi người hoàn toàn chả hay biết.
Tâm trạng Liễu Ngọc Như nặng nề, trực giác mách bảo nàng Lạc Tử Thương có liên quan chặt chẽ đến việc của Cố gia.
Nàng giữ lại tiểu nhị để thăm dò thêm về tình hình cơ bản ở Dương Châu. Đúng lúc này, Thẩm Minh dẫn Dương Long Tư tới.
Dương Long Tư quan sát Liễu Ngọc Như. Nữ tử này mặc áo dài xanh nước biển, đội mũ có rèm, thấy không rõ khuôn mặt dáng người, chỉ ước chừng là một nữ tử có chiều cao trung bình và rất mảnh khảnh.
Ông ta gật đầu với Liễu Ngọc Như, “Liễu tiểu thư.”
Liễu Ngọc Như giơ tay, nàng cố tình hạ thấp thanh âm để cung kính nói với Dương Long Tư, “Dương tiên sinh, mời.”
Dương Long Tư ngồi đối diện Liễu Ngọc Như, ông ta đi thẳng vào vấn đề, “Không biết tiểu thư mời ta đến đây có chuyện gì?”
“Thiếp thân nghe nói Dương Châu ban ngày có quan, ban đêm có thần. Dương Châu ban ngày do quan phủ quản, đêm xuống là Long gia quản, không biết lời này có đúng không?”
“Đều là bằng hữu quá khen,” Dương Long Tư trầm tĩnh đáp, “bọn họ thổi phồng lên thôi.”
“Cũng không hẳn.” Liễu Ngọc Như mở lời, “Chí ít Long gia quản lý bến tàu ban đêm, phải không?”
Nghe đến đây, Dương Long Tư liền hiểu ý đồ của Liễu Ngọc Như. Ông ta thẳng thắn, “Ngài muốn mượn thuyền của ta?”
“Long gia,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “thiếp thân nghe bảo ngài trước giờ là người tuân thủ quy củ; nếu ngài đã đáp ứng thì dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng làm cho bằng được. Thiếp thân tôn sùng danh tiếng nghĩa hiệp của Long gia mới quyết định đến đây mượn thuyền từ ngài. Thuyền này đậu ở bến tàu dưới danh nghĩa người khác nhưng do người của thiếp thân quản, Long gia không cần lo lắng cũng như hỏi khi nào xuất phát hay thuyền chở thứ gì.”
Lời này khiến Dương Long Tư cười, “Liễu tiểu thư, yêu cầu của ngài quá cao, đây là muốn bản thân Dương mỗ và gia đình đánh cược tính mạng. Chẳng hay Liễu tiểu thư tính toán trả giá bao nhiêu?”
“Ta định kinh doanh ở Dương Châu, ta có thể chia ba phần lợi nhuận cho Long gia.”
“Ngài nói làm buôn bán vậy ít nhất cũng nói ta biết là buôn cái gì.”
“Long gia,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười, “khi đánh cược lớn nhỏ sẽ luôn có một bên thua. Nhưng nếu hai người cược giống nhau thì tuyệt đối không có khả năng thua, ngài thấy đúng chứ?”
Lời này vừa vào tai, vẻ mặt Dương Long Tư nghiêm túc hẳn.
Liễu Ngọc Như rút từ trong tay áo ra một lệnh bài có chữ “U” phía trên.
Dương Long Tư vừa nhìn lệnh bài vừa nghe Liễu Ngọc Như nói, “Ta chỉ là người làm ăn, buôn bán cái gì thì ngài sẽ sớm biết thôi. Chẳng qua ta muốn mua vật tư nhưng số lượng hơi nhiều nên cần thuyền. Vụ làm ăn này thành công thì tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, ta có thể hứa hẹn bất kể ở U Châu hay Dương Châu cũng có vị trí của ngài.”
Dương Long Tư im lặng nhìn lệnh bài.
Qua một hồi, ông ta chậm rãi cất tiếng, “Ta đang thuận lợi sống ở Dương Châu, sao cần phải đặt cược vào U Châu?”
“Long gia, U Châu đã xuất binh đánh Lương Vương, muộn nhất thì sang năm sẽ đáng xong. U Châu đánh bại Lương Vương, dẹp loạn là chuyện sớm muộn. Nếu Dương Châu thay đổi người quản lý, mọi thứ sẽ thay đổi theo. Đến ngày đó, Long gia cảm thấy vị trí của mình vẫn có thể vững vàng ư?”
“Hôm nay ta tìm Long gia bàn chuyện dĩ nhiên muốn vạch ra đường lui cho Long gia. Ngài chỉ cần tìm thuyền cho ta, còn lại mọi chuyện để ta lo, ngài coi như không biết gì. Nếu kế hoạch diễn ra đúng dự tính, ta sẽ không sao cả. Nếu thật sự nảy sinh rắc rối, ngài cứ giả vờ điều tra vài người để báo cáo kết quả công tác, đổ lỗi cho giám sát bất lực là được.”
Liễu Ngọc Như mưu tính đường ra cho Dương Long Tư, ông ta cau mày mãi rồi nghi hoặc nói, “Ngay cả khi U Châu dẹp loạn thì Dương Châu không nhất thiết sẽ đổi người quản lý.”
“Nếu Phạm đại nhân vào Đông Đô,” Liễu Ngọc Như khẳng định, “đầu Vương Thiện Tuyền chắc chắn sẽ rơi xuống đất.”
“Tại sao?” Dương Long Tư nghi ngờ hỏi.
“Ngài biết bài hịch Thảo Lương Tặc Văn do ai viết không?”
Liễu Ngọc Như điềm tĩnh nhắc, Dương Long Tư lắc đầu. Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, hững hờ nói, “Cố Cửu Tư.”
Dương Long Tư đột nhiên mở to mắt, ông ta hiểu ngay lập tức.
Nếu áng văn này do Cố Cửu Tư viết, tức nghĩa hắn có địa vị đáng gờm ở U Châu. Với thù nhà giữa Cố gia và Vương gia, sao hắn có thể bao dung Vương Thiện Tuyền?
Dương Long Tư trầm mặc, Liễu Ngọc Như vừa uống trà vừa điềm đạm chờ ông ta đưa ra lựa chọn.
Lát sau, Dương Long Tư mở miệng, “Ta sẽ tìm cho ngài một con thuyền, chuyện sau đó ta không quản. Ngài đến sòng bạc đánh cược để chuyển tiền; ta không cần ba phần lợi nhuận của ngài, hãy đưa ta mười vạn lượng không thiếu một xu.”
“Nếu muốn mười vạn lượng vậy sau này ngài cần thông báo kịp thời mọi tin tức ở Dương Châu cho ta.” Liễu Ngọc Như bình thản nói, “Ta khai trương cửa hàng son phấn ở đây, về sau hãy liên hệ với ta thông qua người ở cửa hàng son phấn.”
“Được.” Dương Long Tư kiên định đáp, “Về sau muốn tìm ta, tới cửa sau sòng bạc Tam Đức gõ liên tục ba lần.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, hai người nhanh chóng thương lượng xong, Dương Long Tư liền đứng dậy. Trước lúc rời đi, ông ta bỗng cất tiếng, “Hãy coi chừng Lạc Tử Thương.”
“Hửm?”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, Dương Long Tư lạnh nhạt nói, “Đây là nhân vật sẽ không từ bất cứ thủ đoạn hung tàn nào để đạt được mục đích. Chuyện Cố gia năm ấy là do một tay y tính kế.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như bất ngờ mở to mắt. Nàng không dám phát ra tiếng, sợ bản thân sẽ làm điều thiếu lý trí.
Chờ Dương Long Tư đi ra ngoài cửa, nàng đứng phắt dậy kêu Thẩm Minh tiến vào. Nàng cắn răng ra lệnh, “Ngươi thay ta điều tra một kẻ tên là Lạc Tử Thương. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phải điều tra cho rõ; người này từ đâu tới, đã làm gì, có quan hệ gì với Cố gia!”
Nàng cứ nghĩ mãi chuyện năm đó Vương Vinh đùa giỡn nàng để ép Cố Cửu Tư ra tay rồi dùng án này đi lật đổ Giang Thượng thư. Nhìn thế nào cũng không thấy mưu kế này là tác phẩm của Vương gia.
Lúc ấy nàng còn tưởng Vương Thiện Tuyền đa mưu túc trí, hiện giờ xem chừng đây là tác phẩm của tên Lạc Tử Thương kia!
Thẩm Minh thấy sắc mặt nàng bèn nghi hoặc hỏi, “Tên Lạc Tử Thương này có vấn đề à?”
“Không phải ngươi thích giết cẩu quan sao?” Liễu Ngọc Như thản nhiên nhìn hắn, “Lần này sẽ cho ngươi biết cẩu quan chân chính là gì.”
Chú thích
[1] Lệnh thảo phạt kẻ gian.
[2] Bài văn thảo phạt Lương tặc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!