“Này!” Cận Nhiên không nhận được câu trả lời liền nỏng nảy đến gần bàn làm việc, giơ tay túm cổ áo quân đội không một nép nhăn của Bùi Hành Ngộ kéo hắn đứng dậy, gằn giọng nói: “Tôi hỏi anh có li hôn không?”
Bùi Hành Ngộ đáp bằng chất giọng lạnh nhạt quen thuộc: “Không li hôn.”
“Cận Thiệu Nguyên rốt cuộc cho anh thứ gì tốt mà bây giờ anh sống chết cũng không đồng ý?” Cận Nhiên giơ nắm đấm để ngay bên má hắn: “Không ly hôn đúng không? Được, tôi sẽ đánh anh đến khi anh chịu li hôn thì thôi.”
Bùi Hành Ngộ nhìn cậu, không tính phản kháng, nhàn nhạt nói: “Muốn đánh thì nhanh lên, đánh xong ra ngoài.”
Bùi Hành Ngộ vẫn rũ mắt nên nhìn không ra cảm xúc gì, dù vậy chẳng cần nhìn cũng biết hắn chắc chắn không thích Cận Nhiên, cũng không bị ảnh hưởng bởi những lời kích tướng của cậu ta, quan hệ giữa hai người không có chút cảm tình nào. Đã thế, vì sao Bùi Hành Ngộ lại từ chối ly hôn? Cận Nhiên khó hiểu nghĩ.
“Hôn ước còn ba năm, cậu sẽ được tự do ngay khi thời hạn kết thúc.” Bùi Hành Ngộ nhìn thẳng vào cậu: “Trừ phi cậu đánh chết tôi, bằng không thì tôi sẽ không li hôn đâu”
Cận Nhiên tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, hung tợn nghiến răng, “Tôi xem anh có thể kiên trì bao lâu!!” Nói rồi thả tay đẩy mạnh hắn ra, Bùi Hành Ngộ nhanh chóng vịn tay lên ghế chống đỡ thân mình, yên lặng sửa cổ áo, cố gắng vuốt phẳng những chỗ bị nắm đến nhăn nhúm.
Cận Nhiên nhíu mày: “Ông ta cho anh cái gì, tôi sẽ cho anh gấp đôi chỗ ấy”
Bùi Hành Ngộ vẫn tiếp tục chỉnh lí.
Cận Nhiên đang muốn phát điên lần nữa vì sự thờ ơ của người trước mặt, đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh trên bàn, tò mò cầm lên hỏi: ” Em gái anh?”
Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu lên, chộp lấy bức ảnh đặt về chỗ cũ “Đây là việc giữa tôi và cậu, không cho phép cậu động vào con bé”
Chiến hạm đột nhiên rung lắc dữ dội, như thể bị cái gì đó đâm vào.
Bùi Hành Ngộ nhất thời không phòng bị lảo đảo một bước, được Cận Nhiên đỡ lấy, năm ngón tay mang bao tay màu đen dán lên quân trang màu đen cơ hồ hòa hợp thành một thể.
Kỳ thật Bùi Hành Ngộ trông rất tuấn tú, so với vóc dáng cường tráng của alpha bình thường thì hơi gầy một tí, làn da tái nhợt, sắc môi cũng nhạt, vô duyên vô cớ mang lại một cảm giác lãnh đạm vô tình.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa Lan hoàng thảo nhạt đến mức gần như không thể phát hiện, Cận Nhiên cúi đầu nhìn hắn.
Bùi Hành Ngộ phản ứng cực nhanh đứng thẳng thân mình, trầm giọng ra lệnh với cánh tay máy vẫn đang hì hục dọn dẹp “Độc Uyên, báo cáo nguyên nhân dao động.”
“Có một vật thể chưa xác định đang công kích tầng phòng ngự trên vỏ chủ hạm, máy quyét đang kiểm tra đo lường.”
Vật thể?
“Thu lại hình ảnh phản chiếu trên tầng phòng ngự” Bùi Hành Ngộ đứng trước bàn thủy tinh bấm thao tác dữ liệu trên màn hình, vài giây sau hình ảnh đã được truyền tới.
“Vật thể chưa xác định” này không hẳn là vật thể, nó trông giống một đôi cánh phượng hoàng đang bốc cháy phừng phừng, bên trong ánh lửa lấp ló những tia sáng trắng, giống như một khối băng trong suốt bị chùm lửa cuồng nộ bao quanh, kéo theo một cái đuôi lửa cực dài.
Nó va chạm khắp nơi chứ không có mục tiêu cụ thể, ý đồ phá vỡ một lỗ hổng trên tầng phòng ngự để chui vào, tầng phòng ngự không ngừng phát ra tiếng kêu báo động.
Giây tiếp theo, vật thể bùng lên dữ dội rồi đột nhiên biến mất.
Đồng tử của Bùi Hành Ngộ co rụt lại.
Hắn thật sự không ngờ, rõ ràng “Tử Vi Viên” nằm giữa vùng trời phía bắc, được bao quanh bởi 17 tiểu hành tinh, ngoài cùng là 3 tàu bảo vệ. Thêm nữa, khoang tàu của hắn cũng ở tận trung tâm của mẫu hạm nhưng vẫn cảm nhận được rung chuyển, chứng tỏ sức công phá của nó không hề đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!