Có lẽ Cố Dĩ Bạch ngủ không đủ, trong đôi mắt hằn tơ máu, nhìn có chút đáng sợ.
“Ngủ không ngon sao?” Tô Mộc Hề gạt gạt đôi mi thanh tú.
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, “Tôi đến là muốn hỏi cô…”
Anh chưa kịp nói xong, Tô Mộc Hề liền cướp lời anh: “Được được, tôi biết.” Con người anh có một điểm xấu là như thế, cứ nhắc Tô Mộc Hề mãi.
“Trước tiên, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh.” Tô Mộc Hề vừa nói, vừa dùng nghịch ngón tay chỉ mặt bàn.
“Hỏi đi.” Cố Dĩ Bạch cũng rất khách khí.
“Tại sao ngày hôm qua Mạc Nam Tuần lại xuất hiện ở nhà tôi?” Tô Mộc Hề dùng tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng yên tĩnh của anh.
“Có thay đổi xấu.” Anh đáp.
Tô Mộc Hề không rõ: “Hả? Nhà tôi dán nhiều bùa như vậy, còn có nhiều đồ trừ tà nữa.”
“Có lẽ là do chúng ta chọc giận hắn, cho nên khiến thay đổi xấu đi, những thứ đó đối với hắn mà nói căn bản là vô dụng.” Anh giải thích.
“À, là vậy sao…” Tô Mộc Hề suy nghĩ chốc lát, “Vậy gã bị cái gì kích thích vậy?”
“Chưa hỏi.”
Tô Mộc Hề híp con mắt: “Tại sao không hỏi, chưa hỏi rõ ràng gì mà anh đã siêu độ cho gã rồi?”
“Tình huống lúc đó không cho phép.” Cố Dĩ Bạch thản nhiên nói, “Còn giữ gã lại thì chỉ thêm đêm dài lắm mộng, chỉ có thể siêu độ cho gã.”
Tô Mộc Hề thở dài: “Lần sau, gặp phải tình huống như vậy, anh phải hỏi rõ ràng trước đã, biết chưa?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, nhìn một lúc thì lại gật đầu nói: “Được.”
“Ngày hôm qua anh nói Mạc Nam Tuần là con quỷ mà Mục Liễu Sắt nuôi, anh có chứng cứ gì không?” Tô Mộc Hề lại hỏi anh, cô sẽ không dễ dàng tha cho Mục Liễu Sắt. Nhưng theo tính cách của Mục Liễu Sắt, nếu như không có chứng cứ, chắc chắn dù có đánh chết cô ta cũng không thừa nhận.
“Không có, tôi cũng không tiếp xúc nhiều với cô ta, Mạc Nam Tuần giấu diếm rất tốt. Nếu như cô muốn có chứng cứ, tốt nhất cô nên đến nhà của cô ta một chuyến.” Cố Dĩ Bạch nói.
Tô Mộc Hề đứng lên: “Hiện tại tôi sẽ đến nhà cô ta.”
“Nhưng mà, Tô Mộc Hề…” Cố Dĩ Bạch ngăn cô lại, còn chuyện cô tự mình đồng ý thì sao?
“Trở về sẽ nói cho anh biết.” Tô Mộc Hề nói, bây giờ cô vẫn còn cần Cố Dĩ Bạch giúp, nơi nào có thể hiện tại đem nàng lá bài tẩy giao ra đây.
Cố Dĩ Bạch cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo cô.
“Ngày hôm qua anh giúp tôi xử lý Mạc Nam Tuần, là anh tự nói. Ngày hôm nay nếu như anh giúp tôi xử lý Mục Liễu Sắt, tôi sẽ nói cho anh biết này tin tức của bức tranh chữ đó. Tôi nói là sẽ làm, anh cứ yên tâm.” Tô Mộc Hề vừa khóa cửa, vừa nói.
Khóa cửa tiệm xong, lại vỗ vai Cố Dĩ Bạch, cho anh một ánh mắt yên tâm.
Tô Mộc Hề đến nhà Mục Liễu Sắt như xe nhẹ chạy đường quen, chỉ là lần này cô còn mang theo cả Cố Dĩ Bạch đến.
Nghe được âm thanh đạp cửa quen thuộc, Mục Liễu Sắt liền nhận ra là Tô Mộc Hề.
Lập tức thò đầu ra khỏi cái mành: “Tiểu Mộc Mộc, cô lại tới nữa à, bà đây rất nhớ cô đó.” Cô ta cười híp mắt nhìn cô, nhưng lúc nhìn thấy Cố Dĩ Bạch đứng bên cạnh Tô Mộc Hề, trong mắt lập tức không còn Tô Mộc Hề nữa.
“Anh đẹp trai đây là…” Cô ta nhìn Cố Dĩ Bạch, ánh mắt không hề che giấu chút nào, giống như muốn ăn sạch anh vậy.
Tô Mộc Hề liếc mắt ra hiệu cho Cố Dĩ Bạch, sau đó anh liền bắt đầu lục xem đồ trong nhà của Mục Liễu Sắt.
“Anh chàng đẹp trai, anh muốn làm gì?” Mục Liễu Sắt nhìn Cố Dĩ Bạch, cũng không ngăn cản.
“Nước miếng đang chảy kìa.” Tô Mộc Hệ đột nhiên đứng bên cạnh nói một câu, ánh mắt nhìn cô ta khinh bỉ.
Mục Liễu Sắt lau nước miếng, còn chưa phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần mình.
Cố Dĩ Bạch tìm một vòng, tìm được một quyển sách cổ, còn có hình dáng màu đen rất kỳ quái, như ngẫu nhiên tìm ra.
Anh đưa quyển sách đặt lên tay Tô Mộc Hề, Mục Liễu Sắt chợt cảm thấy không ổn, chui ra khỏi rèm, đưa tay muốn cướp lấy. Nhưng Tô Mộc Hề lại phản ứng rất nhanh, cô ta vồ hụt.
“Thuật nuôi quỷ?” Tô Mộc Hề đọc chữ trên bìa sách cổ, liếc mắt nhìn cô ta: “Không có chuyện gì thì sao cô lại đi học cái thứ này? Khó trách bị cấm xem bói.”
Mục Liễu Sắt không lên tiếng, vẫn đưa tay muốn cướp, nhưng lại vồ hụt lần nữa.
Lúc này Tô Mộc Hề đang đứng bên cạnh Cố Dĩ Bạch, nhìn chung quanh một chút liền thấy một hình nhân, không biết là được dùng để làm gì, liền hỏi Cố Dĩ Bạch.
“Quỷ hồn có thể được gởi nuôi trong cái hình nhân này, đặc biệt là khi còn có pháp thuật, có thể giữ được hình người trong khoảng thời gian ngắn.” Cố Dĩ Bạch giải thích.
“Anh đẹp trai này quả nhiên là cao thủ.” Mục Liễu Sắt cười híp mắt nói, mặc dù có chút bất mãn với việc Tô Mộc Hề dẫn người đến nhà cô ta lục đồ, nhưng người được mang tới lại là một anh chàng đẹp trai, thế là cô ta cũng không còn bất mãn gì nữa.
Chỉ là, nhìn thái độ bây giờ của Tô Mộc Hề, có lẽ sẽ không giải quyết được. Liền nảy ra một kế sách, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
“Tiểu Mộc Mộc, cô có hứng thú với mấy thứ đồ này của tôi không?” Mục Liễu Sắt cười hỏi, chân không ngừng di chuyển tới gần cửa.
“Không có hứng thú.” Tô Mộc Hề nhìn cô ta, đi đến khóa cửa lại, “Có điều, tôi cảm thấy rất hứng thú với cô.” Cô nhếch khóe môi, lộ ra một ý cười.
Hai mắt Mục Liễu Sắt tỏa sáng: “Thật sao?” Ánh mắt liếc qua Cố Dĩ Bạch đứng bên cạnh, “Nhưng là, cái này không được, còn có người khác ở đây. Lẽ nào cô muốn cả ba chúng ta… cùng nhau?”
Tô Mộc Hề kéo một cái ghế tựa, ngồi ở cửa, chặn lại lối ra, hai tay khoanh ngực, ngước mắt nhìn cô ta.
Cố Dĩ Bạch cũng khoanh tay đứng một bên, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn Tô Mộc Hề.
“Cô có quan hệ gì với Mạc Nam Tuần?” Tô Mộc Hề hỏi.
Mục Liễu Sắt cười ha ha, muốn cùng cười với Tô Mộc Hề, không nói lời nào, Tô Mộc Hề liền lạnh nhạt nói: “Nói thật.”
Mặc dù giọng điệu rất nhạt, thậm chí là có chút bất lực, nhưng Mục Liễu Sắt biết rõ Tô Mộc Hề đang rất quyết tâm.
“Gã là một con quỷ nhỏ mà tôi nuôi.” Mục Liễu Sắt nói rất thản nhiên, “Lúc trước không cẩn thận để gã trốn thoát, không ngờ lại tìm được cô, thực sự rất xin lỗi.”
“Cô bắt đầu nuôi từ lúc nào?” Tô Mộc Hề híp đôi mắt, có mấy phần nguy hiểm.
“Hơn hai năm trước rồi.” Mục Liễu Sắt thành thật trả lời.
“Cụ thể một chút.”
Mục Liễu Sắt cúi đầu, dáng vẻ làm bộ ngượng ngùng, chốc lát sau vẫn trả lời: “Có lẽ khoảng hai năm rưỡi trước đây, tôi bắt gặp gã, lúc đó nhìn gã rất đẹp trai đó, ha ha ha…” Cô ta cười, dáng vẻ còn có chút ngượng ngùng, “Sau đó tôi đã nghĩ muốn bắt gã, nhưng hồi trước tài nghệ vẫn chưa được giỏi lắm, không thể thành công trong một lần được, cuối cùng để cho gã chạy trốn.”
Dứt lời, Mục Liễu Sắt nhìn Tô Mộc Hề, vô cùng chờ mong nhìn cô. Nghĩ thầm, câu trả lời này, cô đã hài lòng chưa?
“Tại sao lại như vậy? ” Tô Mộc Hề truy hỏi.
Mục Liễu Sắt làm vẻ mặt “Sao tôi biết được”, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Mộc Hề, vẫn nói: “Sau đó tôi hỏi gã, hình như là người bạn gái cũ của gã qua đời nên khiến gã rất đau lòng, vậy nên tôi mới có thể nhân cơ hội bắt được gã.”
Tô Mộc Hề vuốt cằm nghĩ một hồi, sau khi Chương Nguyệt Nguyệt qua đời Mạc Nam Tuần rất đau khổ. Vậy lẽ nào gã thật sự có tình yêu chân thành với cô ta?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!