Phương Viên nghe Đới Húc kể chuyện tới sững sờ. Từ nhỏ tới lớn, học sinh giỏi và học sinh kém cô đều gặp rất nhiều, người muốn có thành tích tốt đều phải thông minh, cần cù chăm chỉ, quyết liệt dành vị trí thứ nhất. Nhưng rõ ràng có thể cầm cờ đi trước, lại tìm mọi cách ngụy trang thành học sinh trung bình, Đới Húc là người đầu tiên cô biết.
"Được rồi, mọi chuyện là thế. Nói đến cùng, ý của tôi là..." Kể Phương Viên nghe bí mật của mình xong, Đới Húc vẫn còn xấu hổ, "Đầu tiên, em phải biết rõ thực lực của mình, chỉ cần nhìn thẳng vào hướng mình muốn đi, biết rõ mình đang ở đâu, muốn gì, thì bước kế tiếp chính là học cách đừng quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cứ sống cuộc sống mà mình muốn, như thế là đủ rồi. Nếu em không thể khẳng định bản thân mình, mãi sống theo ý của người khác, dần dần em sẽ phát hiện năng lực của em ngày càng kém, cũng ngày càng không tìm được giá trị của chính mình, đến cuối cùng sẽ càng mệt mỏi, còn cảm thấy bản thân chẳng làm nên trò trống gì."
Phương Viên nhớ lại lý luận "thiên hạ đệ nhị" của Đới Húc, lại nghiền ngẫm câu chuyện anh vừa kể, lúc này mới phát hiện thì ra anh rất thông minh, bản thân cũng biết rõ điều này, nhưng trước sau đều không màng danh lợi, tỏ vẻ lười biếng chẳng qua để không muốn bị người ta chú ý, miễn cho trở thành đối tượng bị người ta chỉ trích, trở thành con rối sống trong mắt mọi người.
"Vậy sao này em có phải nên làm người tầm thường một chút không?" Cô hỏi Đới Húc.
Đới Húc bật cười, vội xua tay: "Em vẫn không hiểu ý của tôi. Em nhìn Chung Hàn đi, cậu ta khoa trương không?"
Phương Viên gật đầu, cả đợi hình sự, nếu nhắc tới hai chữ "khoa trương", Chung Hàn nhận mình đứng thứ hai, thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
"Nếu em bảo cậu ta che giấu tài năng, cậu ta sẽ không làm được, thậm chí còn cảm thấy bó tay bó chân, rất khó chịu. Còn tôi, nếu em bảo tôi giống cậu ta, đến đâu cũng phải trở thành chim đầu đàn để bị người ta ngắm tới, tôi cũng không chịu nổi. Cho nên, dù nổi bật hay tầm thường, quan trọng nhất là em phải chấp nhận và thích nó."
Phương Viên gật đầu.
Vấn đề này tạm gác xuống. Sau khi ăn bánh kem, bụng Phương Viên đã không còn thấy đói. Cô nhét tất cả mỹ phẩm dưỡng da vào ngăn tủ dưới bàn, mẹ mình đột nhiên thay đổi thất thường không phải cô chưa từng thấy, bởi vậy vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để bản thân rơi vào thế bị động.
Xế chiều, báo chiều của thành phố A cũng đã bắt đầu đăng bài. Đới Húc đi mua một tờ về, phát hiện bên đó rất phối hợp, dù là hình thức hay nội dung đều rất cẩn thận và bỏ nhiều công sức. Muộn một chút, bọn họ còn đăng tin tìm người trên thời sự của thành phố A. Tóm lại, bước đầu bọn họ hợp tác với truyền thông có thể nói là rất thuận lợi.
Sau ngày hôm đó, điện thoại gọi tới Cục Công An cung cấp tình hình nối liền không đứt, tuy rằng người cung cấp manh mối đều nói mình quen người trong bức chân dung, nhưng mười cú điện thoại thường sẽ cung cấp mười cái tên khác nhau, có người thậm chí còn không quan tâm đến chi tiết tuổi tác, gọi điện báo án một hồi mới nói người quen mất tích của mình là nam trung niên hơn bốn mươi tuổi. Không chỉ thế, thậm chí có một cú điện thoại nói như thật, Thang Lực cũng cẩn thận ghi chép lại, kết quả sau đó, người bên cạnh người nói điện thoại kia không nhịn được mà bật cười một tiếng, hai người vừa cười vừa dập máy.
May mà chuyện này giao cho Thang Lực có tiếng bình tĩnh của đội hình sự, sau khi nhận ra mình đùa dài, anh chỉ thở dài, bất lực lắc đầu, không nói gì cả. Nếu đổi lại là Đường Hoằng Nghiệp, khẳng định sẽ bị chọc giận tới dậm chân.
Cho dù biết trong đó sẽ có trò đùa, hay cho dù không phải trò đùa, cũng sẽ có người nhất thời xúc động hoặc không cẩn thận nhận lầm người trong chân dung là người quen, không thèm xác nhận đã vội gọi điện báo án, bọn họ đều không dám bỏ qua một cú điện thoại nào. Từ ngày báo chí và đài truyền hình đăng tin tìm người, mấy người bọn họ đều bận rộn việc này, tuy không nói tới sứt đầu mẻ trán, nhưng một chút cũng không hề nhàn rỗi.
Tới buổi sáng thứ ba, đột nhiên có vài người tới đội hình sự, dáng vẻ vô cùng náo nhiệt. Đi đầu là Tưởng Nguyên Trung, vóc dáng hắn cao lớn, trong tay còn mang cờ thưởng, phía sau là mấy thanh niên cả trai lẫn gái, kẹp giữa là Trương Dĩnh. Trương Dĩnh tuy rằng thoạt nhìn cũng cười ha ha, nhưng ánh mắt có hơi trống rỗng.
"Cảnh sát Đới! Chúng tôi mang cờ thưởng tới tới cho anh!" Tưởng Nguyên Trung nhìn thấy Đới Húc trong văn phòng, lập tức hớn hớn đi tới, vừa nói vừa nhét cờ thưởng vào tay Đới Húc.
Bạn đang đọc bộ truyện Truy Kích Hung Án tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Truy Kích Hung Án, truyện Truy Kích Hung Án , đọc truyện Truy Kích Hung Án full , Truy Kích Hung Án full , Truy Kích Hung Án chương mới