Thái dương khuất dạng, phố tây lại lên đèn kết hoa đầy náo nhiệt, dẫu cho ngoài kia nạn dân đang lầm than đói khát thì cũng nào đâu ảnh hưởng đến nhã hứng của quan nhân lão gia.
Sau hậu viện, dưới trăng mỹ nhân say.
Bình rượu ngã đổ khắp nơi trong sân tiểu đình, nàng say gục trên bàn đá lạnh lẽo.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn lầu các sáng đèn rực rỡ, từ bên trong vọng ra tiếng đàn ca múa hát vui vẻ biết bao.
Đôi môi khép mở mà rủ rỉ cho chính bản thân mình "Người ta thường nói con hát vô tình, nhưng chẳng ai hay quan nhân mới thật là bạc tình."
"Bà chủ, Cố đại nhân muốn gặp người." Tiểu Niệm từ xa chạy đến, tiểu cô nương những ngày này đã nhìn quen bà chủ Hoa đêm nào cũng say rồi.
Ngay cả chuyển lời cũng quen thuộc.
Tú Nương xua tay nói "Không gặp.
Nói ngài ấy đừng tới phiền ta nữa."
Tiểu Niệm tuyệt không hỏi nhiểu mà chạy đi chuyển lời.
Trong ánh mắt nàng mọi thứ chông chênh đảo điên, tầng hơi nước bao phủ tất cả khiến mọi thứ trở nên mơ hồ khó thấy.
Nàng biết, nam nhân tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên.
Mở ra nơi này, nàng cũng biết muốn quản nam nhân là không thể.
Rõ ràng là hiểu rất rõ, vậy nhưng chính là không thể khống chế mà đắm mình vào.
Như bùn lầy cuốn chặt khó thoát.
"Tú Nương, người cùng Cố đại nhân có chuyện gì sao?" chẳng biết bên cạnh có người đến từ khi nào.
Nàng quay đầu qua nhìn thì thấy đó là Lan Hương, ánh mắt nhòa lệ bất chợt tụ lại mà rơi xuống.
Lòng này như muốn được trút bỏ tất cả ưu phiền.
"Lan Hương, nam nhân đều là kẻ tệ bạc." thanh âm nàng nghèn nghẹn như bản thân đã trải qua uất ức rất lớn.
Lan Hương người cũng như tên, nàng ấy dịu nhẹ lại thanh thoát như lan, khi cười lên mang đến cảm giác nhẹ nhàng man mát.
Thanh âm bình thản lại như nhìn thấu tất cả "Ở nơi này của chúng ta nào có ai chưa phải trải qua nhung nhớ một người chứ.
Cô nương ở đây như một món ăn, khi khách nhân yêu thích sẽ thường xuyên tìm đến.
Nhưng khi ăn chán rồi, vậy thì khách nhân sẽ đổi một món khác mới lạ hơn."
Ngón tay Lan Hương lành lạnh vuốt v e gương mặt đỏ bừng vì say của nàng, nói "Bỏ được cũng tốt, không bỏ được thì giấu nó đi.
Có thể cả một đời cũng khó có thể quên, thôi thì đợi đến khi lên cầu Nại Hà, ta uống nhiều thêm vài chén Mạnh Bà Thang."
Uống vào rồi, kiếp trước hay kiếp này đều quên đi.
***
Bạn đang đọc bộ truyện Tú Bà Và Quan Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tú Bà Và Quan Gia, truyện Tú Bà Và Quan Gia , đọc truyện Tú Bà Và Quan Gia full , Tú Bà Và Quan Gia full , Tú Bà Và Quan Gia chương mới