Ngoài trời đang đổ xuống một cơn mưa rào lớn, đêm nay Tụ Hoa Phường có chút ế ẩm, tú bà thấy thế cũng đóng cửa nghỉ một hôm. Vậy nhưng vẫn có một khách nhân đúng canh giờ lại tới, chỉ tìm một người, trước giờ chưa tìm ai khác. Khi Cố Khâm rời đi thì trời vẫn đang còn mưa, xe ngựa một đường mưa gió chạy về Cố phủ. Vừa đặt chân xuống xe thì quản gia đứng chờ ở cửa từ sớm vội đi lên, lão cung kính chuyển lời. "Đại nhân đã về. Lão phu nhân dặn dò ta, nếu ngài trở về thì nhắc ngài ghé qua chỗ lão phu nhân một chuyến." Trên mặt chẳng mảy may lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào, hắn hờ hững đáp một tiếng rồi dời bước tới hậu viện. Trên đường đi, hắn tiện đường ghé qua viện của mình mà cất đi cuộn tranh được bản thân cẩn thận bảo vệ trong tay rồi mới đi tiếp. Canh giờ này đã không còn sớm, thế nhưng khi hắn bước vào viện của mẫu thân Lục Liên Mai thì đèn vẫn sáng. Đưa chiếc ô ướt sũng nước mưa trong tay cho hạ nhân, hắn bước vào phòng rồi thẳng thắn hỏi "Không biết giờ này mẫu thân tìm nhi tử có việc gì quan trọng?" Năm nay đã ngoài ngũ tuần, vậy nhưng dáng vẻ của Lục Liên Mai cũng chỉ như phụ nhân ngoài ba mươi mà thôi. Thoát đi phục sức nặng nề của quý phu nhân, bà một thân trung y nhẹ nhàng ngồi ở ghế chủ vị mà nhìn nhi tử mình một thân y phục ẩm ướt tiến vào cũng chẳn để trong lòng.. "Hừ, ngươi thứ nhi tử chẳng ra sao còn biết hỏi ta có việc gì sao?" dù cho túi da đẹp đẽ đến đâu cũng không thể ngăn nổi lời nói cay nghiệt này phá hủy. Cố Khâm lại một bộ nhìn mãi thành quen, hắn chẳng nói gì mà tùy ý ngồi xuống. Nhìn cái dáng vẻ thản nhiên đó của hắn, Lục Liên Mai không khỏi tức giận mà vỗ bàn, chén trà đã nguội lạnh trên bàn cũng rơi xuống, vỡ tan tành. Bà ta tức giận quát mắng "Cố Khâm! Ngươi là nhi tử của ta, ngươi làm gì, nghĩ gì sao ta có thể không biết a! Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ở bên ngoài ngươi có thể chơi đùa với bất cứ tiện nhân nào, loại người ra sao ta đây cũng chẳng quản. Thế nhưng muốn mang người vào phủ này, ta tuyệt không cho phép." "Cửa nhà này cao, ta sợ thứ ti tiện đó trèo không có nổi." câu cuối bà ta gần như rít qua kẽ răng mà ra.
Đôi mày kiếm sắc bén khẽ nhăn lại, từ ánh mắt đến biểu cảm đều bộc lộ cảm xúc không vui cùng buồn bực lúc này của hắn. Đứng bật dậy khỏi ghế, Cố Khâm hạ mắt nhìn người đang ngồi ở chủ vị kia, âm thanh cất lên mười phần lạnh lẽo "Chú ý ngôn từ của người, ta không thích nghe." Dứt lời hắn liền cầm theo ô mà rời đi, bỏ lại sau lưng là lão phu nhân đang nổi giận đùng đùng mà đập phá đồ vật trong phòng. Hạ nhân theo hầu cạnh hắn thấy hắn không có ý sẽ trở lại viện của mình thì bèn hỏi "Đại nhân, ngài định đi đâu." "Chuẩn bị xe ngựa, đến cổng hoàng cung." hắn dứt khoát hạ lệnh. Hạ nhân cũng không chút dừng lại mà chạy đi chuẩn bị xe ngựa, đưa hắn đến cổng hoàng cung. Giờ này cổng cung sớm đã đóng, vậy nhưng Cố Khâm thân là thư đồng lớn lên cùng hoàng đế nên có lệnh bài ra vào cung, ở trong cung cũnh có một tiểu viện chuẩn bị cho hắn ở lại. Đêm nay hắn ở lại tiểu viện, đến khi gà vừa gáy thì cũng đến lúc hắn vào tảo triều. Quốc thái dân an, quốc sự cũng chẳng tự nhiên mà có, vậy nên rất nhanh đã hạ triều. Lúc Cố Khâm theo triều thần rời đi thì lão thái giám theo hầu cạnh hoàng thượng tìm đến hắn "Tướng gia xin dừng bước, bệ hạ cho truyền ngài đến Ngự Thư Phòng có việc." Nghe vậy hắn liền dời bước hướng đến Ngự Thư Phòng. Vừa bước vào trong Cố Khâm đã liền đối diện dáng vẻ cười đến vô lại kia của Chu Hưng Đế. Sau khi thi lễ quân thần xong hắn liền thẳng thừng hỏi "Không biết bệ hạ cho truyền thần đến là có việc gì?" Vẫy lui tất cả cung nhân, Chu Hưng Đế đi xuống ngồi cạnh hắn, một bộ hóng hớt hỏi ngược lại "Trẫm nghe cung nhân báo lại là đêm qua mưa to gió lớn, Tướng gia của chúng ta có nhà lại không về, cố ý chạy đến tiểu viện trong cung tạm bợ qua đếm. Cố Khâm à, nhanh nói trẫm biết, ngươi cùng Cố lão phu nhân lại gây chuyện gì vậy?" Ngay cả một cái liếc mắt Cố Khâm cũng chẳng thèm cho đối phương, ngược lại bưng chén trà được pha từ loại trà cống phẩm thượng hạng nhất mà nhấp một ngụm. Chỉ là lần này hắn cảm thấy thứ trà này thật nhạt nhẽo, chẳng có lấy một chút thơm ngon nào cả. Thấy hắn uống trà xong thì bày ra cái bộ dạng khó nuốt trôi đó thì Chu Hưng Đế liền cười trêu chọc "Cái bộ dạng ghét bỏ đấy của ngươi là sao đây! Trà này lần trước được dâng lên ta liền cho cung nhân pha một ấm mời ngươi thưởng thức, ngươi còn khen trà này thơm ngon đấy a!" Hắn mím môi không nói, Chu Hưng Đế lại được đà lấn tới "Trẫm sợ Cố ai khanh đây là không phải ghét bỏ thứ trà này của trẫm, đây là ghét bỏ người pha trà cho ngươi không phải tri kỷ đi.".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!