Diệu Hàm về tới công ty thì Lý Giai Ý đã đợi sẵn ở đó.Thấy cô, Giai Ý bắt đầu xả giận:- Là cô dịch tài liệu đúng không ?- Vâng.- Ai bảo cô dịch mấy tập đó, mấy tập đó chẳng phải tôi bảo không cần rồi sao ?- Dạ … là …Không cho Diệu Hàm lên tiếng, bà trưởng phòng đã cắt lời:- Chẳng phải tôi đã gửi file mới cho cô rồi sao, tại sao cô không kiểm tra lại cho kỹ mà để xảy ra sai sót không đáng có như vậy ?- …- Tôi đã rất tin tưởng cô, vậy mà …- Chị …- Tôi quá thất vọng !Thấy nhân viên cãi lộn, Lý Giai Ý quát lên:“Tất cả im đi, tôi sẽ phạt tất cả, riêng cô Cao Diệu Hàm, tôi sẽ giảm lương tháng này, còn nếu cô cảm thấy không phục thì có thể xin nghỉ việc ngay lập tức !”Nói rồi Giai Ý rời khỏi phòng.Thấy cô ta vừa đi khỏi, bà trưởng phòng đến đứng trước mặt cô, khoanh tay trước ngực rồi nói mỉa mai:- Nãy cô định cãi tôi ? Cô dám sao ? Là một con nhân viên mới, khôn hồn thì im cái miệng lại và làm việc của mình đi, còn nếu không, cô tự biết hậu quả rồi đấy !- …- NGHE RÕ CHƯA ?- Vâng !Tất cả mọi người đều biết lỗi do ai nhưng cũng chẳng ai thèm lên tiếng nói gì.Diệu Hàm nhìn anh chị đồng nghiệp xung quanh mà trong lòng cảm thấy thất vọng vô cùng.Diệu Hàm lẳng lặng đi về chỗ, cảm giác lạc lõng giữa một đám đông lại ùa về.
Ngày trước đi học, cô cũng từng bị y như vậy.Tan làm, Diệu Hàm mang đầy suy tư trong lòng.
Cô bước từng bước nặng nề ra bến xe đợi chuyến.Chẳng biết tình cờ hay cố ý, Đình Phong chở Tiểu Bảo Bảo đi ngang qua.
Tiểu Bảo Bảo thấy cô, kéo kính xuống và gọi:- Dì Diệu Hàm, con chào dì !- Chào con Tiểu Bảo Bảo.Đình Phong dừng xe, anh và con trai cùng đi xuống.
Tiểu Bảo Bảo chạy thật nhanh ra ôm lấy Diệu Hàm:- Dì, con nhớ dì quá !- Vậy hả, con vừa đi học về hả ?- Dạ …- Sao tự nhiên Tiểu Bảo Bảo buồn thế ?- Hôm nay đi học, cô giáo nói sắp tổ chức một chuyến đi dã ngoại, cô bảo là mời cả bố mẹ cùng đi.
Các bạn hào hứng lắm …- Vậy hả ?- Con tủi thân lắm, bố thì bận việc suốt, không có thời gian đi với con.- …- Hay dì đi với con đi, cuối tuần này ạ.- Hả ?- Cuối tuần này dì rảnh không ạ ?- Dì à … dì không ?- Vậy dì đi dã ngoại với con, được không ạ ?Diệu Hàm lúng túng quay sang Đình Phong, Đình Phong nhìn ánh mắt cầu khẩn của Diệu Hàm mà cúi xuống nói với con trai:- Tiểu Bảo Bảo, con đừng hỏi khó dì.- Nhưng con rất muốn dì đi cùng con.- Để bố bảo người khác đi cùng con nhé.- Con muốn dì kia.- Nhưng …Diệu Hàm cắt ngang lời Đình Phong:- Dì sẽ đi với con.- Hoan hô dì.
Vậy cuối tuần này dì nhé.- Ừm, giờ dì phải về rồi.- Nhà dì ở đâu ạ, dì đi cùng bố con con được không.
Bố con sẽ chở dì về.- Như vậy phiền lắm, dì đi xe bus được rồi.Lúc này Đình Phong mừng như mở cờ trong bụng, anh vui vẻ đáp lại Diệu Hàm:- Không phiền, cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về nhà.- Thôi không cần đâu, tôi tự về được mà.- Đừng ngại, cô nhận lời đi dã ngoại cùng con trai tôi, thì việc tôi chở cô về nhà thì có là gì.- Vậy … cảm ơn anh nhé !Diệu Hàm và Tiểu Bảo Bảo ngồi ở ghế sau tíu tít nói chuyện rất vui vẻ, còn Đình Phong thì lặng im lái xe nghe hai dì cháu chuyện trò.
Thi thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu một cái mà mỉm cười.Rất nhanh đã đến cuối tuần, Đình Phong chở Tiểu Bảo Bảo qua nhà đón Diệu Hàm.
Thấy anh, Diệu Hàm ngạc nhiên:- Anh cũng đi sao ?- Ừm.- Tôi tưởng …- Phải có đủ cả bố cả mẹ đi cùng.Hôm nay cả ba có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Cả ba đều mặc một bộ đồ thể thao áo trắng quần đen, giày thể thao cũng trắng.
Tiểu Bảo Bảo nhìn thấy vậy thì reo lên sung sướng:“Cả ba mặc giống nhau này dì, chúng ta giống y hệt một gia đình nhỏ.
Con vui lắm.
Mà dì ơi, hôm nay dì cho phép con gọi dì là mẹ được không ạ ?”Diệu Hàm không biết trả lời sao, nhìn ánh mắt hi vọng của Tiểu Bảo Bảo mà cô không nỡ từ chối.
Cô đành gật đầu đồng ý với cậu nhóc.Đình Phong nghe vậy thì được đà nói tới:“Vậy hai mẹ con lên xe đi không muộn giờ !”Diệu Hàm nhìn anh mà trong lòng thấy vô cùng ngại ngùng và xấu hổ.
Nhưng cô biết làm sao giờ, vì chính cô là người đồng ý mà.Khu cắm trại nhà trường tổ chức cách trung tâm thành phố một tiếng lái xe.Vì Đình Phong vướng công việc nên xin phép không đi xe cùng nhà trường mà tự lái xe đưa con trai đến.Khi cả ba bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền, ai cũng quay lại nhìn và thầm ngưỡng mộ trong lòng.Đình Phong rất cao, dáng lại chuẩn, mặc bộ đồ mà mọi người nhận xét là còn đẹp hơn người mẫu.Diệu Hàm thì dáng hơi gầy nhưng lại vô cùng xinh xắn, vui tươi.Tiểu Bảo Bảo thì tất cả phải thốt lên rằng:“Bố mẹ thằng bé đẹp như vậy, chẳng trách tại sao nó lại có thần thái từ nhỏ như thế.”Đình Phong là giám đốc một tập đoàn lớn, nhưng đời tư của anh, cả nhan sắc của anh đều không được công khai trước truyền thông.
Nên có nhiều phụ huynh không hề biết anh, họ chỉ trầm trồ bởi chiếc xe anh đi tới và phong thái ngút trời của anh mà thôi.Nhiều phụ huynh thấy gia đình nhỏ của anh vừa tới thì đến bắt chuyện:- Gia đình Tiểu Bảo Bảo hôm nay mới thấy đầy đủ cả bố cả mẹ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em, truyện Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em , đọc truyện Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em full , Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em full , Tử Đằng Còn Nở Anh Còn Chờ Em chương mới