Dưới lầu, Thẩm Phức thấy Vu Duy Hồng không nhanh không chậm từ trên đi xuống, bất động thanh sắc mà ẩn mình vào đám người giữa sân.
Cậu dù cho nội tâm nôn nóng, cũng chỉ có thể kiềm chế. Buổi tiệc hôm nay đã gần đến lúc kết thúc, Thẩm Phức cũng nghe được không ít tin tức hữu dụng. Một là nói đại soái Lục Trọng Sơn gần đây phát bệnh, hiện giờ đang ở Thuần Viên dưỡng bệnh.
Hai là nói đến việc ông ta cần phải dùng binh, vết thương do súng bắn của thiếu soái Chương Chấn Lộ đã hồi phục bảy tám phần, cũng không biết có phải để gã dẫn binh hay không. Người tới salon Thẩm gia hôm nay, nếu không phải là đã đặt cược trên người Lục Ký Minh thì cũng là đang nghe ngóng tình hình.
Đại đa số lời nói đều là khuyến khích Lục Ký Minh, ám chỉ đây là cơ hội tốt để hắn tận dụng làm lão gia tử vui, nhân lúc này trở lại Thuần Viên tẫn hiếu, nói không chừng lão gia tử cao hứng, cơ hội dẫn binh lần này sẽ thuộc về Lục Ký Minh ấy chứ. Đây xác thực là cơ hội tốt, Thẩm Phức hướng ánh mắt về phía Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh bị mọi người vây quanh, trên mặt mang ý cười, chỉ không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ việc khác.
Mọi người trêu đùa lải nhải, thổi phồng nịnh hót tới cực điểm, Lục Ký Minh trong lúc lơ đãng liếc hướng Thẩm Phức, hai người nhìn nhau. Trong nháy mắt, Thẩm Phức cảm thấy bản thân hiếm khi tâm linh tương thông với Lục Ký Minh như vậy: Lúc này nơi đây, quần là áo lụa xa hoa lại khiến người ta phiền chán tới như thế.
Tới khi tan cuộc, mọi người tản đi, chỉ để lại căn phòng hỗn tạp nhiều thứ mùi.
Thẩm Phức có ý muốn nói vài lời với Thẩm Lệnh Nghi, chỉ là Lục Ký Minh căn bản không cho cậu cơ hội này. Thẩm Lệnh Nghi mặc quần áo ngủ từ trên lầu đi xuống, đứng ở giữa cầu thang thang.
Lục Ký Minh đã dựa ở cạnh cửa, đánh ngáp vươn tay về phía cậu, lười biếng mà nói: "Mệt chết người rồi, đi thôi." Thẩm Phức không còn cách nào khác, đành phải đi tới, nhưng cậu cũng không muốn nắm tay Lục Ký Minh tẹo nào.
Lục Ký Minh cũng không quá ngang ngược, cười với cậu xong thì tự đi trước, Tần Nhạn lái xe đến chờ ngoài cửa.
Trước lúc cửa đóng lại, Thẩm Phức quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Lệnh Nghi khoanh tay tựa trên lan can, dáng vẻ mảnh mai thon gầy, khẽ lắc đầu với cậu. Trong lòng Thẩm Phức chùng xuống. Cửa khép lại, Thẩm Phức đi theo Lục Ký Minh vào trong bóng đêm. Ngay lúc trở lại Lục công quán, đã thấy có người của Thuần Viên tới chờ trước cổng, người đó nhìn Lục Kí Minh xuống xe liền tới chào đón, nói là đại soái bảo hắn trở về Thuần Viên một chuyến. Lục Ký Minh cũng không thèm cho người đó một cái liếc mắt, chỉ bỏ lại một câu "bận việc, không đi", xong liền dẫn Thẩm Phức đi vào. Thẩm Phức cũng không biết trong hồ lô của hắn lại muốn làm bán gì.
Nếu nói tới lòng hiếu thảo, Lục Ký Minh chính là không có, Thẩm Phức thậm chí còn hoài nghi hắn là người vô cảm nữa kìa.
Cơ mà đây thật sự là cơ hội tốt, mặc dù phải dẫn binh đi ngay nhưng dẫu sao cũng là chỉ là đám quân phiệt nhỏ tác loạn mà thôi, Tấn Trung binh tốt tướng giỏi, trấn áp chỉ là chuyện trong phút chốc, tương đương với việc ngồi mát ăn bát vàng rồi còn gì, tiện nghi như vậy mà Lục Ký Minh lại không động tâm. Thẩm Phức nghĩ tới chuyện này, lại nghĩ chuyện phía bên Thẩm Lệnh Nghi, cảm thấy bản thân sắp nghĩ tới to đầu luôn rồi, rồi có khi lúc đi ngủ lại bị ác mộng quấn thân mất thôi; cậu thở dài một hơi, đứng dậy đi rót rượu.
Ai biết đi ngang qua thư phòng, thấy còn đèn sáng, Lục Ký Minh hình như còn ở bên trong. Từ khi Thẩm Phức tới Lục công quán cho tới nay, thư phòng là nơi duy nhất cậu không thể tự do ra vào, ngày thường ngoại trừ lúc Lục Ký Minh ở bên trong thì đều sẽ được khóa lại, Thẩm Phức tuy rằng tò mò, nhưng cũng không cần phải mạo hiểm nhòm ngó chỗ đấy làm gì.
Cậu đang định im ắng mà đi ngang qua, ai ngờ Lục Ký Minh ở bên trong nhìn thấy cậu, gọi với lại: "A Phức, lại đây đi." Thẩm Phức đi vào, thấy Lục Ký Minh mặc quần áo ngủ, đứng trước bàn làm việc, dường như đang viết gì, trong tầm tay cũng bày rượu.
Cậu thò mặt lại gần, vừa thấy là gì, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hôn thư ở hiệu sách cùng cửa hàng giấy đều có thể tùy ý mua được, nhưng đó là Cục Dân Chính in và phát hành, không thích hợp với hai nam nhân như bọn họ, cũng không có tác dụng về mặt pháp luật, Lục Ký Minh vậy mà muốn tự mình viết một phần. Chẳng lẽ là chơi đóng vai gia đình tới nghiện rồi. Thẩm Phức tự chửi thầm, nhưng vẫn để Lục Ký Minh một phen kéo cậu qua, để cậu đứng trước bàn.
Thẩm Phức bất động thanh sắc mà đánh giá án thư hắn, thấy một bên chồng chất một ít điện báo, cũng không thèm nhìn kỹ, đã bảo Lục Ký Minh lấy sách che lại.
Lục Ký Minh đứng phía sau cậu, duỗi tay vây lấy cậu, nắm tay cậu, hai người cùng cầm lấy bút.
Bút lông sói thấm đẫm mực, cho nên nét bút đầu tiên tương đối đậm. Trên hôn thư viết tên họ hai người, Thẩm Phức để hắn nắm tay, hai người tay trong tay mà viết xuống từ ngữ trịnh trọng trên hôn thư: "Nay hai bên tâm đầu ý hợp, tính tình tương hợp.
Trời sinh xứng đôi, chung dây tơ hồng.
Mong đoàn viên sum vầy, bách niên giai lão.
Lấy hôn thư làm chứng." Thẩm Phức vừa viết vừa nghĩ nói: Thật vớ vẩn. Nếu nam nhân cùng nam nhân kết hôn không tính là hoang đường, vậy thì cậu cùng Lục Kí Minh tất nhiên là bạn lữ khác biệt nhất trên đời rồi, làm bạn lữ bằng mặt mà không bằng lòng, mỗi người đều có mục đích riêng, quan trọng nhất chính là, Lục Ký Minh vẫn luôn chi phối sinh tử của cậu, giả sử Lục Ký Minh đột nhiên hứng khởi, rút súng bắn cậu hoặc người nhà cậu, cũng sẽ không có người xen vào nửa câu. Nhưng mà cũng phải nói, chữ viết của Lục Ký Minh mang tới cảm giác sắc bén, không giống như vẻ ngoài làm màu lại láu cá của hắn. Hôn thư vốn dĩ hẳn là minh chứng cho một đoạn tình cảm trịnh trọng chân thành tha thiết, nhưng Thẩm Phức cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Cậu nửa hài hước, nửa châm chọc mà nói: "Nếu sau này anh muốn cùng người khác kết hôn thì phải làm sao đây?" Lục Ký Minh ở bên tai Thẩm Phức mà cười, xoay người cậu lại, hai người mặt đối mặt mà dựa gần. Bọn họ đã nhiều ngày không thân mật như vậy, Thẩm Phức có chút không được tự nhiên, tay chống bàn, ngửa ra sau, muốn né tránh hơi thở mang theo mùi rượu của Lục Ký Minh. "Chúng ta còn chưa kết hôn mà sao em đã muốn tôi đi ôm người khác rồi......" Lục Ký Minh lại là cái dáng vẻ làm màu láu cá này, thanh âm giống như tẩm đầy rượu nguyên chất, khiến cho người nghe được cảm thấy choáng váng.
Hắn tay chống ở bên cạnh tay Thẩm Phức, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng khẽ vuốt v3 khe hở ngón tay non mềm của cậu. Thẩm Phức quay mặt đi, Lục Ký Minh liền dùng chóp mũi hơi lạnh cọ cằm cậu, lành lạnh, giống như con mèo làm nũng cọ cọ người. Cậu bỗng nhiên nhớ tới, Lục Ký Minh hình như đã từng nói với cậu, phu thê Lục thị rất ân ái, hơn nữa cái chết của cha mẹ Lục Ký Minh cho đến nay vẫn luôn là một đoạn bí mật, biết người biết ta mới có thể bắn tên trúng đích được.
Ý niệm vừa lóe lên, Thẩm Phức liền nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Cha mẹ anh rất ân ái nhỉ." Thẩm Phức nhạy bén mà cảm giác được, hô hấp của Lục Ký Minh đình trệ giây lát, nhưng từ trong giọng nói của hắn cậu có chút nghe không hiểu.
Hắn nói: "Đúng vậy.
Bọn họ phân cách hai nơi nhưng vẫn ngày ngày thư từ qua lại, bọn họ ước định dùng ván cờ làm căn cứ để gửi thư, mỗi lần hạ được một quân cờ thì sẽ gửi thư cho đối phương, cứ như thế đi đi về về.
Ván cờ này tổng cộng mất bốn năm, tổng 187 nước đi, có điều chưa kịp kết thúc, người đó đã mất......" Thẩm Phức còn có chuyện muốn nói, cậu còn muốn tiếp tục hỏi thăm, là ai chết, chết như thế nào, bọn họ vì cái sao cách biệt bốn năm, nếu cha mẹ trịnh trọng thâm tình như thế vì sao Lục Ký Minh lại lấy hôn nhân ra làm trò đùa...... Chỉ là Lục Ký Minh không muốn nhắc lại, hắn nhẹ mổ vành tai Thẩm Phức, hỏi: "Em có phải lại gặp ác mộng đúng không? Trừ bỏ uống rượu, còn có một chuyện tốt khác, sau khi làm xong, bảo đảm em một giấc ngủ say đến bình minh, tôi dạy cho em......" Thẩm Phức còn chưa kịp hỏi, miệng vừa hé mở đã bị Lục Ký Minh lấp kín. Lục Ký Minh chuyên tâm dây dưa hôn môi, Thẩm Phức bị hắn hôn đến mức ngửa người ra sau, muốn lui cũng không lui được, cơ hồ nằm luôn trên bàn làm việc.
Lần này, không phải gây xích mích trêu chọc, không cần dùng hết thủ đoạn trong tay để khiến đối phương thua, nhưng cũng không giống biểu hiện tình yêu nồng cháy gì cả, giống với việc tận dụng để phát ti3t thì đúng hơn. Trong lòng Thẩm Phức nhảy dựng lên, dùng sức đẩy Lục Ký Minh ra. Lục Ký Minh lảo đảo hai bước mơi đứng vững được, trên môi ướt đẫm, hắn giơ tay dùng mu bàn tay lau đi vết nước, cười cười với Thẩm Phức.
Thẩm Phức cũng hướng hắn nở nụ cười, cầm lấy ly rượu còn chưa uống hết kia, hất một phát, vừa lúc hất trúng nơi nào đấy căng phồng lên của Lục Ký Minh. Lục Ký Minh tránh không kịp, kêu lên một tiếng. Thẩm Phức đặt ly rượu trống không xuống, nói câu "ngủ ngon", rồi xoay người rời đi. Quá sảng khoái..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!