Túc Kỳ thở hổn hển, mồ hôi túa ra ướt đẫm tay chân, cảm tưởng như lồng ngực sắp bị dọa sợ mà vỡ nát đến nơi.
Đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có thứ gì đó đang kề sát lại phía cổ mình.
Càng tới gần, tiếng thở phì phò lại càng vang lên rõ hơn.
Dưới gốc cây, ba con sói đã trở nên cuồng dại.
Chúng có người nhảy phốc lên thân cây, dùng móng sắc bám vào hòng trèo lên, nhưng lại nhanh chóng bị tụt xuống.
Thân cây già chi chít dấu cao của sói, nếu cào vào người, chắc chắn thịt rách tận xương.
Túc Kỳ hít sâu một hơi, chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Cô đã tưởng tượng ra, thứ kinh hoàng đằng sau mình là gì, móng tay càng thêm bấu chặt vào cành cây hơn.
Con rắn phùng mang, thè chiếc lưỡi chẻ đôi, liếm lên gáy Túc Kỳ.
Cô ngồi im như tượng, nhìn chằm chằm vào con rắn, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nó.
Thấy Túc Kỳ ngồi im không nhúc nhích, con rắn cũng có người lại, bắt đầu trườn xuống đất.
Tuy nhiên, nó chưa đi được bao lâu, Túc Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, tiếng thở mạnh của cô khiến con rắn chú ý.
Nó quay phắt đầu lại, thè lưỡi phùng mang, tấn công Túc Kỳ một lần nữa.
- Tiên sư nhà mày! Bà đây không chơi với mày!
Túc Kỳ hết chịu đựng nổi, điên tiết gào lên, sau đó đứng phắt dậy, tay vẫn bám chắc thân cây, lợi dụng lực nhảy liền đu người bám sang một cành cây khác, tung người lao vọt lên.
Vừa lúc con rắn hổ mang cũng há miệng mổ tới, nhưng nó cắn trượt vào khoảng không, tức mình thè lưỡi, khò khè vài tiếng.
Túc Kỳ thành công ngồi yên vị trên cành cây khác, nhìn con rắn và ba con sói một cách thách thức.
Chờ đến khi trời sáng, Túc Kỳ sẽ tìm cơ hội bỏ chạy.
Càng nghĩ, cô càng căm hận Hoắc Kiến Trường đến chết đi sống lại.
Đợi sau khi trở về, Túc Kỳ sẽ bắt anh chịu tội gấp trăm ngàn lần.
Từ phía xa xa, cũng trên một thân cây cổ thụ, một bóng đen cao lớn đang bình tĩnh ngồi vắt chân trên cành cây, thản nhiên cắn hạt dẻ.
Anh đeo kính áp tròng chuyên dụng chỉ dành cho ban đêm, đắc ý nhìn về phía cô gái nhỏ đang chật vật ôm cây khóc lóc.
súng săn treo bên cạnh, đạn cũng đã được nạp đầy, chỉ chờ cơ hội tốt liền thẳng tay bóp cò.
- Hoắc Kiến Trường đáng chết! Hãy nhớ cho thật kĩ cái mặt này của tôi đấy!
Tiếng hét the thé của Túc Kỳ vang lên, dưới lực truyền âm của khu rừng, Hoắc Kiến Trương cũng có thể nghe rõ.
Khụ...!khụ...
Anh ho sặc lên vài tiếng, dở khóc dở cười.
Cho cô chừa, để biết thế nào là làm ông đây cáu.
Túc Kỳ chửi chán liền mệt lả, hai mắt díu lại, cơn buồn ngủ cứ thế dày vò.
Cô lắc lắc đầu, cố gắng giữ lại tỉnh táo.
Ai ngờ, bàn chân vô thức đạp hụt vào khoảng không, cả người mất đà, ngã lăn từ trên cao xuống đất.
Bộp!
Tấm lưng nhỏ bé của cô bị đập mạnh, nhanh chóng truyền tới cảm giác đau buốt.