Túc Kỳ nói tới đâu, nước mắt uất nghẹn lại rơi lã chã đến đó.
Cô không kìm lòng được nữa.
Cô cũng là con người, cũng có tự tôn của riêng cô.
- Tôi muốn tìm ra chân tướng, minh oan cho bản thân mà anh cũng ngăn cản.
Anh chỉ thèm khát thân xác này.
Anh vồ lấy tôi như đồ vật.
Thử nhìn xem, tôi nhục nhã thế nào, hả? Hả?
Những lời cuối cùng, Túc Kỳ như muốn hét lên vào mặt Hoắc Kiến Trường.
Cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, vung tay đánh cô để trừng phạt, nhưng lần này lại khác.
Hoắc Kiến Trường cởi phanh cúc áo, phá lên cười ngặt nghẽo.
Tiếng cười sảng khoái xen chút cô độc vang vọng trong xe, gần như nuốt trọn toàn bộ những gì cô muốn nói.
- Tóm lại, thứ cô cần lúc này là cái quái gì?
"Em không phải đồ vật, chắc chắn không phải.
Tôi có thể thề với trời với đất.
Tôi tham lam thân thể của em, tôi say mê em đến nghiện, âu cũng là sai?"
- Tự do! Tôi cần tự do!
Túc Kỳ không lưỡng lự, thẳng thắn đáp.
Nét mặt Hoắc Kiến Trường đột ngột trầm lại.
Anh hạ kính xe, nhìn về bờ hồ sâu thăm thẳm phía trước, lạnh lùng cất giọng nói:
- Muốn tự do à? Đừng có hàng!
Túc Kỳ cong môi chế giễu:
- Giết tôi đi! Làm như cách anh vẫn hay làm đó!
Bang!
Hoắc Kiến Trường vung tay, dốc toàn lực đập thật mạnh lên vô lăng, tức tới nghẹn họng.
Thân hình cao lớn run run, vành tai đỏ bừng, anh không thể kìm chế nổi lý trí của mình nữa.
- Được! Xuống dưới đây mà chết quách đi!
Hoắc Kiến Trương vừa nói, vừa kéo Túc Kỳ ra khỏi xe, lôi xềnh xệch về phía hồ nước đen ngòm trước mặt.
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, xương cốt như muốn vỡ nát, lại không theo nổi tốc độ đi nhanh của Hoắc Kiến Trương, mấy lần vấp té, ngã nhào xuống đất.
Hoắc Kiến Trường vẫn hóa điên, mặc kệ Túc Kỳ chân tay xước xát, anh kéo cổ lao đi như hổ đói, sau đó vác cả người Túc Kỳ lên vai, đứng nhìn xuống dưới hồ nước đang cuộn trào sóng sánh.
Nhiệt độ hiện tại đã là 5°C.
Gió rét thét gào, tiếng ù ù chạy luận động hai bên vành tai.
- Vương Túc Kỳ! Cô thích chết lắm phải không? Thế thì đi chết đi!
cùng với tiếng gầm của anh, cả người Túc Kỳ bị ném mạnh xuống dưới hồ sâu.
Cô cảm
thấy cơ thể đang chết dần, chết mòn.
Thời gian như cũng ngừng lại, màn đêm cô tịch cùng những uất ức khó thoát ra lại một lần nữa nuốt chửng cô vào bên trong.
- Hoắc Kiến Trường, cả đời này tôi căm hận anh!
Tùm!!!
Tiếng rơi cực mạnh vang lên ầm ầm.
Mặt nước nơi Túc Kỳ bị ném xuống bắn tóe, sủi bọt.
Mọi thứ nhất thời trở nên im lặng.
- Wtf! Aaaa!
Hoắc Kiến Trương hét lớn, đấm mạnh tay lên đám sỏi đá dưới đất, các đầu khớp tay lập tức chảy máu, toàn thân ngứa ngáy như muốn xé rách da thịt.
Anh đang phát điện, cuồng nội không thể chịu đựng nổi.
Gần xanh hằn lên cuồn cuộn, da mặt đỏ rần, cắn môi tới mức bật máu.
Môi dưới vừa bị Túc Kỳ cắn, giờ lại do chính anh cắn, gần như bầm dập vô cùng đau đón.
Anh lao người xuống dưới hồ nước, cái lạnh xuyên thấu nhanh chóng phủ kín toàn bộ giác cảm.
Anh đâu muốn cô chết.
Thứ anh cần chỉ là một lần cô đối xử dịu dàng với anh thôi cơ mà.
Tại sao cô liên tục chống đối lại anh, trong khi anh đang cố gắng tiết chế cảm xúc, khắc phục thứ tâm lý khủng hoảng kinh khủng khiếp kia?
Cô chết thì anh sung sướng lắm sao?
Đó là trước kia, là bốn năm về trước.
Nhưng bây giờ anh không muốn cô chết một chút nào cả.
Hoắc Kiến Trường không hiểu, càng tiếp xúc lâu với Túc Kỳ, anh lại càng điên cuồng chiếm hữu cô đến như thế?!
- Em chết, tôi cũng sẽ chết theo!.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!