Nhờ sự đảm đang, chu đáo và tận tụy của Hoắc Kiến Trường, gian bếp trị giá gần hai tỷ đồng lập tức bị thiêu rụi, được vinh dự đập đi xây lại ngay trong buổi sáng hôm sau.
Ngồi trong phòng nghỉ, Túc Kỳ mở ra mở vào điện thoại, chốc chốc lại nhìn danh bạ, thở dài một tiếng.
- Túc Kỳ! Bôi kem dưỡng giúp tôi!
Hoắc Kiến Trương vừa tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm nho, chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, mệt mỏi vươn vai mấy cái.
Túc Kỳ chẳng buồn nhìn anh, nhàn nhạt đáp:
- Tay anh còn chưa cụt, tự đi mà làm đi!!!
- Không nghe tôi hôn chết em!
Cơ mặt Túc Kỳ giật giật, cuối cùng đành phải cắn răng, ngoan ngoãn giúp Hoắc Kiến Trương bôi kem dưỡng.
Đầu ngón tay xinh đẹp vuốt ve đến đâu, Hoắc Kiến Trương lại càng cảm thấy mãn nguyện đến đó.
Hai mắt lim dim, miệng khẽ cong, vô cùng sảng khoái.
Túc Kỳ cứ ngoan ngoãn như thế này thì có phải anh sẽ cưng chiều cô hơn hay không.
Hoắc Kiến Trường chỉ sợ, đến khi Túc Kỳ tìm ra bằng chứng minh oan cho mình, cô sẽ lập tức rời bỏ anh mà đi.
Điều này vốn dĩ không
sớm thì muộn cũng xảy ra, nên muốn giữ cô ở lại bên mình, Hoắc Kiến Trương ắt phải nghĩ cách.
- Sắp hết tháng mười, lịch trình của tôi có lẽ sắp khởi chạy lại.
Túc Kỳ nhẹ nhàng mở lời.
Hai mắt Hoắc Kiến Trương vẫn nhắm chặt, thờ ơ đáp:
- Thì sao?
Câu trả lời ngắn ngủn của anh luôn khiến Túc Kỳ cảm thấy khó chịu.
Cô chỉ muốn túm lấy đầu anh, giật phăng hết mớ tóc đen lồm cồm kia cho bõ ghét.
- Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện thăm mẹ.
Đừng có mà cấm tôi!
Túc Kỳ phải đe dọa trước, biết đâu con người tráo trở kia lại giở trò, không cho phép cô đến bệnh viện thăm mẹ thì sao?