Chu Dương tranh thủ từ phòng khám phóng xe tới đây, đem cho Túc Kỳ một chút cháo nóng do chính tay anh nấu.
Mùi thơm ngào ngạt bay ra, khiến dạ dày Túc Kỳ có chút sôi sục.
Cô cười tươi hớn hở, nhìn anh dịu dàng:
- Công việc của anh bận rộn thế, không cần phải ngày nào cũng mang cơm cho em đâu!
Chu Dương đưa tay cốc nhẹ lên trán cô, lắc đầu:
- Không được! Anh chỉ nấu được cho em vào buổi trưa.
Buổi tối em tự túc nhé!
Đợi Chu Dương rời đi, Túc Kỳ cầm hộp cháo nóng, vui vẻ bước vào thang máy.
Kể từ khi quen anh, Chu Dương vẫn luôn chăm sóc cho cô cẩn thận như thế này.
Một người đàn ông dịu dàng là vậy, thế mà chưa có lấy mảnh tình vắt vai.
Khi Túc Kỳ bước qua căn hộ số hai mươi sáu, một bóng người nhỏ thó từ đâu ló mặt ra nhìn cô.
Thì ra là bà cụ Sinh hàng xóm kế bên, vừa từ quê lên thăm con cháu.
Nhìn thấy cô, bà cụ Sinh móm mém nhắc nhở:
- Cháu gái, phiền cháu nhắc người nhà đừng làm ồn nữa.
Con bé nhà bà mới sinh cần được nghỉ ngơi.
Túc Kỳ lấy làm ngạc nhiên.
Từ trước tới nay, cô chỉ ở một mình trong phòng, lấy đâu ra người thân.
Có thể bà cụ Sinh nhầm lẫn với căn hộ bên cạnh chăng?
Suy nghĩ này nhanh chóng được Túc Kỳ gạt phăng.
Cô xoay nắm cửa, bước vào bên trong.
Cơ thể vì vận động mạnh khi ở trường quay nên có chút mệt mỏi.
Túc Kỳ đặt hộp cháo lên bàn, bước vào bên trong phòng tắm, chậm rãi cởi đồ.
Tuy nhiên, cô không hề biết rằng, ngay khi cánh cửa nhà tắm được khép lại, bóng hình một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tràn ngập nét tàn ác lạnh lẽo đang nhìn cô chằm chằm.
Hai chân anh vắt chéo nhau, bàn tay gõ gõ trên ga giường, đôi môi cong lên đầy tàn độc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!