Nghe tới cái tên Huệ Phi, thái độ của Hoắc Kiến Trương càng thêm tức giận.
Anh lao người về phía Túc Kỳ, dùng tay túm chặt mái tóc dài của cô, lôi xềnh xệch trên nền đất, hướng về phía phòng ngủ.
- Khi ở trường quay, cô to gan lớn mật thách thức tôi cơ mà? Sao bây giờ lại nhục nhã như một con chó thế kia?
Thân ảnh mảnh mai của Túc Kỳ bị anh kéo mạnh trên đất, áo sơ mi cùng khăn tắm quấn hờ sắp bung ra.
Cô càng giãy giụa thế nào, Hoắc Kiến Trương lại càng thêm điên cuồng.
Anh ôm ngang lưng Túc Kỳ, đem ném mạnh cô lên trên giường ngủ.
Túc Kỳ có cảm giác như toàn bộ các tế bào của cô đều đã bị đảo lộn.
- Hoắc tiên sinh! Anh đang xâm phạm đời tư cá nhân của tôi.
Tôi sẽ kiện anh!
Haaa...
Hoắc Kiến Trương ngửa cổ cười lớn, tay vẫn thuần thục cởi từng nút áo trên người, sau đó ném sang bên cạnh.
Vòm ngực rắn chắc, từng múi cơ săn bóng hiện lên rõ nét trước mắt Túc Kỳ.
Cô thừa thông minh để hiểu, Hoắc Kiến Trương đang muốn cơ thể cô.
Những hình ảnh kinh hoàng của buổi sáng ba năm trước khi ở trong trại giam cứ thế ùa về.
Tâm trí Túc Kỳ trở nên hỗn loạn, sợ hãi tới cực điểm.
Hoắc Kiến Trương của ngày hôm đó vồ lấy cô như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, hành hạ và chiếm đoạt Túc Kỳ thô bạo trong gần năm tiếng đồng hồ, đến nỗi nơi đó của cô sưng đỏ, chảy máu, tưởng chừng như đã chết đi.
Vì vậy, ngay thời điểm này, cô sợ hãi biết bao! Túc Kỳ run rẩy, hai bàn chân tê dại, khổ sở đẩy lùi người ra phía sau.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trương vẫn hung hăng dùng lực kéo mạnh cô trở lại, đem Túc Kỳ lật úp xuống giường, thô bạo lột sạch áo sơ mi cùng chiếc khăn bông che đậy cơ thể của cô.
Thiếu nữ mơn mởn xuân sắc, trần trụi liên tục vùng vẫy phía dưới, khiến hai mắt Hoắc Kiến Trương mờ dần đi.
Phần bụng nhạy cảm lập tức căng cứng, vô cùng khó chịu, nhất thời chỉ muốn phát tiết ngay tức khắc.
Anh đưa tay vuốt ve bờ mông căng tròn của cô, cười nhạt chế giễu:
- Vương tiểu thư, thử hỏi cơ thể này đã được bao nhiêu gã đàn ông thưởng thức?
Túc Kỳ khóc không ra hơi, bàn tay bấu chặt lên ga giường, đôi chân thon dài bị người đàn ông thô bạo phía trên tách rộng ra.
- Không được, Hoắc Kiến Trương! Coi như Túc Kỳ tôi van xin anh mà.
Tha cho tôi! Hức!
Túc Kỳ nấc nghẹn từng hồi.
Vùng ngực đẫy đà liên tục bị đôi bàn tay thô ráp kia xoa bóp tới ửng đỏ.
Nghe lời van xin khẩn khoản của cô, Hoắc Kiến Trương dừng lại động tác.
Anh lật ngửa cô lên, đưa tay bóp chặt cổ Túc Kỳ, gằn giọng nói chậm từng tiếng:
- Muốn tha? Thế thì cô hãy quỳ tôi một lạy.
Tôi sẽ thả cô đi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!