- Tùy cô! Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi mà phục vụ!
Dứt lời, Hoắc Kiến Trương lao tới, giằng lấy chiếc chăn che đậy trên người Túc Kỳ.
Hành động của anh vô cùng hung hăng.
Âu cũng phải, bởi đường đường là một con người có quyền có thế như Hoắc Kiến Trương lại mới chỉ quan hệ nam nữ duy nhất một lần.
Chính là lần đầu tiên cưỡng ép Túc Kỳ ở trong trại giam.
Mặc dù Huệ Phi là hôn thê của anh, nhưng ngay cả nụ hôn đầu hai người cũng chưa trao cho nhau.
Bản tính cấm dục quy kết cho anh cũng đúng.
Mỹ nữ dâng đến tận miệng, dù có lột sạch đồ đứng trước mặt anh, Hoắc Kiến Trương cũng đều không có hứng.
Thế mà vừa gặp lại người phụ nữ xấu xa này, dục vọng trong người anh đã sôi sục mãnh liệt.
Túc Kỳ bị anh đè chặt cứng dưới thân, hai bàn tay mềm mại quơ quào loạn xạ.
Còn Hoắc Kiến Trương giống như con hổ đói, cứ thế vày vò hai bầu ngực căng tròn của cô, đến nỗi làn da trắng nõn đỏ ửng lên, in hằn những dấu tay gân guốc.
Sau một hồi ép hôn triền miên khiến bờ môi căng tròn của Túc Kỳ sưng đỏ, Hoắc Kiến Trương dùng hai ngón tay, giơ lên trước mặt cô đe dọa:
- Ngón tay nhiều xương, chắc chắn sẽ rất đau!
Túc Kỳ sợ hãi, lắc đầu lia lịa.
Khi trước, cô đã bị anh chơi đùa tới chảy máu, lần này cô sẽ chết vì đau đớn mất.
Trong lúc Hoắc Kiến Trương bắt đầu chạm tay xuống phía dưới, Túc Kỳ lấy hết can đảm, chộp lấy bình hoa đặt trên bàn ngủ, dùng lực đập thật mạnh lên đầu Hoắc Kiến Trương.
Choang!
Bình hoa vỡ tan, từng mảnh sắc cứa lên da đầu đối phương, máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống, rơi cả lên cơ thể trần trụi của Túc Kỳ nằm ở phía dưới.
Túc Kỳ nhân lúc Hoắc Kiến Trương đờ đẫn, co chân đạp mạnh lên bụng anh, sau đó thừa cơ toan nhảy xuống giường.
- Cô dám đánh tôi? Tiện nhân!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng quát lớn, không màng đau đớn trên đỉnh đầu, tóm lấy hai chân Túc Kỳ kéo ngược trở lại.