"Mẹ kiếp!"
“Một tên quê mùa như ngươi mà còn dám cười nhạo bọn ta à!"
"Nhà giàu mới nổi, cút khỏi đô thành đi!"
“Thanh Huyền tiên tử, người này cực kỳ hung ác, dù sao cũng phải cẩn thận!"
Đại sảnh lầu một lại sôi sục vì lời nói của Lý Tử Dạ, tất cả công tử thế gia đều muốn giế t chết tên nhà giàu mới nổi đến từ thành Du Châu này.
"Ah!" Lý Tử Dạ chỉ đáp lạị bằng một nụ cười kiêu ngạo và khinh thường, đầy giễu cợt, sau đó xoay người đi lên lầu hai.
Trong đại sảnh lầu một, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi đầy hận thù, nhưng bởi vì Thanh Huyền tiên tử ở đây nên không muốn ra tay, mất đi phong độ.
Ở lầu hai, Lý Tử Dạ đi tới, xốc rèm lên đi vào bên trong phòng riêng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Du Thanh Huyền nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng thường ngày rất bình tĩnh mà bây giờ dâng lên một tia căng thẳng.
Nàng ta vốn đang tìm kiếm chủ nhân của khúc tỳ bà phổ nhưng không ngờ lại gặp ở đây.
“Thập Diện Mai Phục” là tỳ bà phổ, không phải cầm phổ. Chuyện này chỉ có chủ nhân của bản nhạc mới biết, bởi vì nàng ta đã sửa đổi phổ nhạc để chơi đàn dễ dàng hơn. Vì vậy, ngay cả những người đã thông hiểu âm luật bao năm qua cũng không hề nghe ra.
Trong phòng riêng, bầu không khí có vẻ rất yên Tĩnh, trong mắt Du Thanh Huyền lộ ra vẻ căng thắng,
Tuy nhiên, Lý Tử Dạ lại không mấy hứng thú với người phụ nữ trước mặt.
Hắn đến đây để tìm nhị ca
Nếu người phụ nữ này không gọi hẳn trước mặt nhiều người như vậy thì hẳn đã không đến.
“Này, cô nương, tìm đại gia có chuyện gì Lý Tử Dạ không muốn cùng người phụ nữ trước mặt này dây dưa quá nhiều nên vừa mở miệng đã bộc. lộ bản chất ăn chơi trác táng của mình, hỏi. Du Thanh Huyền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng thi lễ và nói: "Mạo muội mời Lý công tử lên đây, mong công tử thứ lỗi."
"Không cần phải xin lỗi."
Lý Tử Dạ hếch lỗ mũi lên trời nói: “Có việc gì thì nói đi"
Du Thanh Huyền thực sự không thoải mái với thái độ của thanh niên trước mặt nhưng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Lý công tử, làm sao ngài biết bản nhạc mà Thanh Huyền vừa chơi là tỳ bà phổ chứ
"Đoán mò thôi."
Lý Tử Dạ cười nhếch mép.
Hãn có thể nói hẳn đã thuộc lòng bản nhạc của “Thập Diện Mai Phục" không?
Dĩ nhiên là không!
Hắn đã ra vẻ xuất sắc đến mức một số kẻ biến. thái có vấn đề về não bắt đầu nghỉ ngờ rằng hẳn đã phát minh ra những thứ kỳ lạ đó trong Lý gia, bây giờ. nếu bản nhạc này cũng được xác nhận là của hân, hắn thực sự có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
"Tốt nhất là không nên tiết lộ danh tính trước mặt. vị này
Hắn vẫn hiểu đạo lý cây to đón gió.
Công tử, Thanh Huyền không có áo ý, chỉ muốn tìm ra chủ nhân của khúc tỳ bà phổ này để đích thân cảm ơn thôi." Du Thanh Huyền nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi tìm nhầm người rồi, ta hoàn toàn không hiểu âm luật."
Lý Tử Dạ cười như một tên côn đồ: "Nhưng mà đại gia đây rất hiểu cuộc đời. Cô nương, đêm dài đẳng đẳng, không có ý định ngủ, vậy có muốn cùng nhau tâm sự về cuộc đời không?"
Du Thanh Huyền cau mày và nhìn chăm chấm vào chàng trai trẻ trước mặt, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt của hẳn.
"Tuy nhiên, khiến nàng ta thất vọng rồi.
Trên mặt Lý Tử Dạ không có gì ngoài nụ cười xấu xa.
Bạn đang đọc bộ truyện Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo, truyện Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo , đọc truyện Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo full , Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo full , Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo chương mới