Mặt hồ sớm đã bình lặng trong lòng Thư Dật gần đây lại liên tiếp bị thổi gợn sóng. Nhớ lại chuyện cũ chính là như vậy, thời điểm một hai năm nay yên lặng y liền không thể nào ngờ rằng, một khi trong lòng bị rạch ra một lỗ hổng, mọi thứ sẽ ùn ùn tràn ra, không ngừng nghỉ, đến nỗi đại não cũng bị ép đến phát điên.
……….
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở cuộc phỏng vấn tuyển thành viên mới của hội sinh viên.
Thư Dật hơn Lục Nhất Hàng một khóa, thời điểm Lục Nhất Hàng đến nơi phỏng vấn, Thư Dật thân là phó hội trưởng phải tham dự để quan sát.
Kì thật ngày đó Lục Nhất Hàng chỉ là đi cùng lớp trưởng lớp hắn mà thôi, hội sinh viên vốn rất ít khi nhận sinh viên nào không phải trong ban cán sự, bản thân Lục Nhất Hàng cũng không hứng thú gì, sau khi vào trong liền tìm một chỗ ngồi đợi, vừa vặn lại ngồi cạnh Thư Dật.
Thư Dật nhìn thấy Lục Nhất Hàng cao lớn, anh tuấn như vậy thì trong lòng liền đánh trống, thầm nghĩ hiện tại nhóm học đệ đều thật “mãnh”, người nào người nấy đều thực cao to. Thư Dật đợi nửa ngày muốn xem Lục Nhất Hàng đi lên biểu hiện thế nào, nhưng sắp kết thúc rồi mà Lục Nhất Hàng vẫn ngồi yên không động.
Thư Dật nhịn không được chọt chọt Lục Nhất Hàng, nhỏ giọng nói “Bạn học, cũng sắp kết thúc rồi, cậu còn không lên sao?”
Lục Nhất Hàng có chút sửng sốt, ngay đó lập tức hiểu ra, cười cười “Tôi không đến để phỏng vấn, tôi là đi cùng lớp trưởng đến thôi, chính là cái cậu mặc áo xanh vừa rồi đó.”
Thư Dật híp mắt, cố tình nói “Cậu không biết chúng tôi ở đây không cho dự thính sao? Không được, cậu đi lên thử xem, đi đi…”
Thư Dật nửa dụ nửa dỗ lừa Lục Nhất Hàng lên trên sân khấu, thanh thanh giọng nói “Năm nhất khoa kĩ thuật phần mềm… Gọi là gì nhỉ…”
Lục Nhất Hàng dở khóc dở cười, tự mình giới thiệu “Lục Nhất Hàng.”
“Đúng! Lục Nhất Hàng.” Thư Dật giơ tay ra hiệu với người ghi chép “Không đăng kí, cậu bổ sung một chút. Được rồi, bạn học Lục Nhất Hàng xin mời tự giới thiệu bản thân một chút.”
Lục Nhất Hàng cũng không tỏ ra luống cuống một chút nào, vô cùng đơn giản giới thiệu qua về mình rồi định đi xuống.
Lục Nhất Hàng làm sao gặp qua được thế trận như vậy, hắn đi phỏng vấn cũng chưa bao giờ bị hỏi cái vấn đề này nha. Lục Nhất Hàng liền có chút nói lắp “Không… không có.”
Thư Dật nhìn biểu hiện ngơ ngác như vậy của Lục Nhất Hàng cũng có chút hứng thú, chỉ cảm thấy cậu nhóc này thật đáng yêu, gật gật đầu “Vậy rất tốt, phải đem thời gian có hạn đầu tư vào chỗ quan trọng hơn.”
Thư Dật lại mơ mơ hồ hồ hù dọa “Gia nhập hội sinh viên rồi thì sống là người của hội, chết làm ma của hội, phải đem hết tất cả tinh lực cống hiến cho hội, không thể vướng loạn vào quan hệ nam nữ, biết chưa?”
Lục Nhất Hàng vẻ mặt khiếp sợ, sợ hãi nhìn nhìn một loạt các đàn chị đang ngồi dưới, ngây thơ gật gật đầu.
Thư Dật đùa giỡn đủ rồi, gật đầu tha “Đi đi, chờ thông báo của chúng tôi.”
Lục Nhất Hàng có chút ngượng ngùng, được Thư Dật tha liền vội vàng đi xuống.
Lục Nhất Hàng xuống dưới vẫn tiếp tục lại ngồi cạnh Thư Dật. Thư Dật ghé sát lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của hắn, tấm tắc “Bạn học, cơ thể này cậu luyện như nào vậy? Uống không ít bột protein rồi đi? Đến để ca ca nắn thử xem, ai u tôi f*ck, thực rắn chắc mà…”
Lục Nhất Hàng không dám tránh cũng không thể tránh, vẻ mặt đau khổ mặc cho Thư Dật tùy ý “chà đạp”. *em ý ăn đậu hũ một cách trắng trợn =))) *
Lần tuyển chọn thành viên mới này Lục Nhất Hàng được phó hội trưởng Thư Dật bật đèn xanh, vòng phòng vấn thứ hai lại một đường được hộ tống, trực tiếp tuyển tới dưới trướng ban tuyên truyền của y.
Thư Dật lúc ấy kì thật chỉ là nhất thời chơi thấy vui, cảm thấy Lục Nhất Hàng bộ dáng ưa nhìn, tính cách đáng yêu nên mới cho hắn đỗ, đến lúc thật sự tuyển vào rồi lại đem chuyện ném sau đầu, cũng bởi vì lúc ấy y theo một vị giáo sư đi công tác ở tỉnh khác, đi một lèo gần tháng trời, lúc trở về đã gần như quên luôn chuyện của Lục Nhất Hàng.
Lần gặp lại Lục Nhất Hàng chính là khi Thư Dật thấy hắn bị phân đến hội trường dựng phông màn sân khấu.
Hội trường to như vậy lại chỉ có Lục Nhất Hàng đang làm việc. Mấy nữ sinh đứng ở cửa tay cầm ruy băng một bên líu ríu chê cười một bên lén nhìn Lục Nhất Hàng. Bên trong, mấy nam sinh cùng khóa với Thư Dật tụ tập lại một vòng hút thuốc, nói chuyện phiếm. Thấy Lục Nhất Hàng lại trèo lên cái bục cao hơn năm mét để thắt dải cờ màu, Thư Dật lúc này liền bùng nổ.
Thư Dật tiến đến trước nhóm nữ sinh nhìn ruy băng cầm trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười “Ai u, đây là để làm gì nha? Cắt băng khánh thành sao?”
Nụ cười ngượng ngùng của các nữ sinh lập tức cứng đờ.
Thư Dật lại vào bên trong, một cước đạp thẳng vào mông một nam sinh đang huyên thuyên, cả giận nói “Không thấy hắn trèo cao như vậy sao? Không biết đi lấy giúp cái thang hả? Nói mãi không thủng sao?! Một mình không được trèo quá cao, đã quên rồi hả?!”
Nam sinh bị đá vỗ vỗ mông vội vàng cười làm lành “Ha ha, mải nói chuyện nên quên mất, không có lần sau không có lần sau…”
Thư Dật híp mắt, cười lạnh một tiếng. Nam sinh kia vội vàng sửa miệng “Được được, tôi đem đến cho cậu ta là được rồi phải không? Cậu đây đi ra ngoài một tháng là uống lộn thuốc hả? Tức đến vậy làm gì.”
Thư Dật không để ý đến hắn, gọi Lục Nhất Hàng xuống dưới “Lục Nhất Hàng, cậu xuống đây, việc như vậy về sau không được làm một mình, nhớ chưa?”
Lục Nhất Hàng nghe vậy trèo xuống, phủi phủi tay, cười cười “Không có việc gì, cũng không phải rất cao, lần trước khi tổ chức trận đấu top 10 giọng hát hay cũng là tôi dựng phông màn, không có việc gì!”
Thư Dật tốn hơi thừa lời, quay đầu đi tới chỗ nam sinh vừa rồi đạp thêm một cước, rống “Kì Tinh Tinh tôi f*ck *** cậu!”
Kì Tinh ở trên thang mồ hôi chảy ròng ròng, gắng gượng ha ha cười khổ “Ai da tôi đây không phải là không tìm được ai sao, ai cũng không dám trèo lên cao như vậy. Tí nữa tôi mời Lục Nhất Hàng đi ăn bồi tội a.”
Thư Dật cười nhạo “Thèm vào.”
Dứt lời không thèm để ý Kì Tinh, tự mình kéo Lục Nhất Hàng rời đi.
Sau ngày đó, Thư Dật cho Lục Nhất Hàng nửa ngày trời nghe thuyết giáo, nào là cái gì mà không thể hoàn toàn tín nhiệm người khác, nào là không thể đáp ứng vô điều kiện mấy cái yêu cầu vô lí của người khác, không thể để người ta cầu gì được nấy, sẽ khiến bọn họ càng lấn tới đè đầu cưỡi cổ mình…
Nói đi nói lại nói đến nửa ngày trời, Thư Dật hỏi “Trong nhà có mấy người?”
Lục Nhất Hàng cười cười “Tôi là con út trong nhà, trên còn có một anh trai một chị gái.”
Thư Dật thở dài, y nói a, cưng chiều đứa nhỏ này đến vậy làm sao biết mùi đời xã hội. Thư Dật lại hỏi nửa ngày hoàn cảnh gia đình Lục Nhất Hàng mới biết được, Lục Nhất Hàng là người Bắc Kinh chính gốc, từ nhỏ được ba mẹ, anh chị che chở mà lớn lên, trong mắt một chút ý xấu cũng không có, Thư Dật lúc ấy nhìn Lục Nhất Hàng, đột nhiên cảm thấy bản thân lừa người đến hội sinh viên chính là một sai lầm, nhưng vào cũng đã vào rồi, không có cách nào thoát khỏi, Thư Dật rốt cuộc đành chịu trách nhiệm.
Kì thật năm đầu nhóm học đệ mới vào hội đều chỉ là cán sự thực tập bình thường, mặc người sai bảo. Trong học viện có chuyện gì, các thầy cô có chuyện gì, thậm chí là các đàn anh đàn chị cần đều có thể tùy ý gọi đến sai vặt. Lục Nhất Hàng là ma mới, lại thành thật, làm việc nghiêm túc, cẩn thận, trong hội có việc gì đều sẽ bảo hắn làm, cố tình Lục Nhất Hàng lại còn không cự tuyệt. Thư Dật hồi năm nhất cũng từng phải trải qua chuyện như vậy, nhưng lần này tới lượt Lục Nhất Hàng y lại nhìn không vừa mắt, quay đầu liền đập bàn hạ lệnh, ai cũng không được sai khiến Lục Nhất Hàng!
Kì thật không cần người khác sai khiến Lục Nhất Hàng, công việc trong ban tuyên truyền cũng đã vội muốn chết. Thư Dật nhịn không được thương lượng với Lục Nhất Hàng “Nếu không cậu chuyển qua ban học tập của Kì Tinh Tinh đi, bọn họ bên kia nhàn hơn, cả ngày cũng không có việc gì.”
Lục Nhất Hàng cười lắc đầu, tiếp tục vùi đầu làm việc, không nói lời nào.
Thư Dật nhìn Lục Nhất Hàng như vậy trong lòng nhịn không được đắc ý, cười trêu nói “Như thế nào? Liền nguyện ý ở bên cạnh ca ca tôi đây?”
Lục Nhất Hàng vẫn chỉ cười cười, Thư Dật coi như hắn cam chịu thừa nhận, nháy mắt cảm giác tự mãn, rất có thành tựu liền bạo phát, vỗ vai hắn “Đi, vậy ở ban tuyên truyền, yên tâm, có ca ca ở đây nhất định không để cậu chịu thiệt.”
Thư Dật lúc ấy cảm thấy Lục Nhất Hàng giống một con cún con vậy, chính là cái loại kim mao quý giá đó, nhìn thì ngơ ngác, cộc lốc, ngẫu nhiên lại lộ ra đôi mắt chờ mong trong trẻo có thể giết người trong nháy mắt.
Thư Dật tuyệt đối không phải loại người gieo tình khắp nơi, nhưng tới Lục Nhất Hàng này không biết tại sao lại nhảy hố, hoàn toàn không thể chống cự nổi, mỗi ngày đều hận không thể đem người ta giấu làm của riêng. Này đương nhiên không thể, Lục Nhất Hàng so với Thư Dật còn cao hơn nửa cái đầu, Thư Dật bình thường muốn xoa xoa đầu hắn tỏ vẻ yêu thích một chút cũng còn khó khăn.
Sau khi hội sinh viên tuyển thành viên là lập tức tới đại hội thể dục thể thao. Ngoại trừ ban văn thể thì ban tuyên truyền của Thư Dật cũng vội vội vàng vàng. Khi đó thông báo của các ban hội còn chưa có thư điện tử, có thông báo gì đều phải viết bằng bút lông rồi dán ở bảng tin của trường.
Bình thường Thư Dật viết bằng bút máy chữ cũng đã xấu muốn chết, càng đừng nói là viết bút lông. Thông báo năm ngoái đều là do một nữ sinh viết, chính là đàn chị đó năm nay đã tốt nghiệp mất rồi, còn chưa kịp thay người. Thư Dật đang cầm giấy bút đến phát sầu, phải đi đâu tìm người viết? Muốn mời người cũng phải viết thông báo, Thư Dật thực muốn giấu dốt, chết cũng không chịu tự viết.
Thư Dật cầm bút lông chấm mực rồi lại rửa, rửa lại chấm, quay đi quay lại mãi không xong. Lục Nhất Hàng thật sự nhìn không được, nhỏ giọng nói “Ca… anh không phải là đang… tìm từ đấy chứ?”
Thư Dật quay sang nhìn Lục Nhất Hàng, gật gật đầu, thầm nghĩ cậu thực sự đã dát vàng lên mặt ca ca cậu rồi, thang cứu trợ này đến rất đúng lúc đây.
Nhưng còn có rất nhiều việc gấp phải làm, không thể ngồi mãi ở đây “tìm từ” a, Lục Nhất Hàng nhịn không được nói “Tùy tiện viết là được rồi. Không phải đã nói hôm nay phải phát thông báo về đại hội thể thao toàn trường sao?”
Thư Dật lại gật gật đầu, thầm nghĩ tôi đương nhiên biết, Thư Dật thật sự không còn cách nào khác, đưa bút lông cho Lục Nhất Hàng “Quên đi, không biết phải viết thế nào cho tốt, cậu viết đi.”
Lục Nhất Hàng vẻ mặt hoang mang, Thư Dật cười cười “Không sao, tôi bảo cậu viết.”
Lục Nhất Hàng nghe lời gật đầu bắt đầu viết. Thư Dật nhìn Lục Nhất Hàng đặt bút nhấc bút liền mạch, hành văn lưu loát, hoảng sợ “Tiểu Hàng, cậu… luyện qua?”
Lục Nhất Hàng gật đầu, ngại ngùng cười “Mới trước đây ba ba tôi có bắt luyện vài năm.”
Thư Dật trong nháy mắt cảm thấy mình đã nhặt được một bảo bối rồi, tảng đã lớn trong lòng cũng buông, nhịn không được vò tóc Lục Nhất Hàng một phen, cười “Đệ đệ thật có bản lĩnh.”
Tay Lục Nhất Hàng run lên, trên tờ giấy trắng hiện thêm một đốm mực nho nhỏ, chậm rãi nhòe lớn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!