Chương 6: Lên Kinh Thành
Nghe hắn nói như vậy, Hô đại nhân biết ý hắn đã định nên đành thở dài, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
"Không sao, không sao. . . Nếu ngươi muốn đi, ta cũng không ngăn cản! Nói đi, ngươi muốn lên đó làm gì? Nói không chừng lão già ta vẫn còn chút hữu dụng."
"Chuyện này. . . Thật ra ta muốn lên kinh thành để tìm tin tức."
Nhìn khuôn mặt già nua của Hô Lão, Trần Kính Huyền suy nghĩ hồi lâu mới nửa thật nửa giả nói. "Lên kinh thành tìm tin tức?"
Hô đại nhân nghe hắn nói như vậy thì hơi ngẩn người, nhưng nhớ tới điều gì đó, lập tức nghiêm giọng nói:
"Kinh thành là nơi rồng rắn lẫn lộn, ngươi nhất định phải cẩn thận, bằng không khó lòng giữ được cái mạng nhỏ. Đáng tiếc, lão phu bất tài vô dụng, không tra được trọng án của nhà ngươi, đó là điều hổ thẹn lớn nhất của ta trong những năm làm quan ở đây."
Trần Kính Huyền biết những lời của Hô đại nhân là thật, sống ở đây từ nhỏ, hắn thừa biết con người của lão nhân họ Hô này thế nào.
Đây đúng là một vị quan chính trực, được người người kính ngưỡng.
Bất quá, thảm kịch của gia đình hắn không phải chuyện bình thường, cho nên Hô lão đầu không điều tra được là chuyện thường tình.
Nghĩ thông suốt như vậy, Trần Kính Huyền móc trong người ra một bình đan dược màu lam, cẩn thận đặt lên bàn, thâm ý nói:
"Hô đại nhân, lần này từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại. Ở đây ta có bốn viên Mệnh Thọ Đan, mỗi viên có thể tăng thêm ba năm thọ nguyên, đoán chừng sẽ giúp ngài sống lâu trăm tuổi, xem như món quà hiển chất tặng ngài trước khi rời đi. Còn y quán kia...”
"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi cũng thật là! Phần tâm ý này lão đầu ta xin nhận, còn y quán kia, không cần ngươi nói ta cũng biết nên làm thế nào. Nhưng có một điều ngươi nhất định phải nhớ, đó là Vân Sơn Trấn luôn chờ ngươi trở về." Hô đại nhân nắm chặt vai Trần Kính Huyền, trịnh trọng nói.
"Đa tạ Hô đại nhân, nếu vậy ta đã không còn gì để nói, tiếp đên phải lên đường rồi!! Trần Kính Huyền đứng dậy ôm quyền cáo biệt.
"Hảo tiểu tử, đây là túi ngân lượng do ta và mấy người trong trân quyên góp cho ngươi, cứ việc cầm lấy, xem như tiền thuốc thang trong những năm qua, ngươi nhất định không được từ chối." Hô đại nhân cười ha hả, rồi lấy trong người ra một cái túi vải đưa cho hắn.
"Đa tạ tâm ý của mọi người.” Trần Kính Huyền ôm quyền hành lễ thật sâu, cũng không từ chối mà đưa hai tay nhận lấy.
"Như vậy mới tốt, được rồi, mọi người đang đợi ngươi kìa!" Hô đại nhân vỗ vỗ vai hắn, chỉ về phía sau mỉm cười nhắc nhỏ.
Trần Kính Huyền không nói gì, gật đầu một cái rồi bước ra đoàn xe cùng những người khác.
Bên ngoài đã có mấy chục người đang chờ sẵn, do đường lên kinh thành xa xôi, sợ gặp phải bất trắc nên mọi người thường tụ lại thành một đội để đi.
Mà nghe nói, lần lên kinh thành này, ngoài hắn cùng tỷ đệ nhà họ Tô, còn thêm hai người khác cùng đi.
Tuy không biết hai người kia là ai, nhưng hắn được Hô lão đầu sắp xếp cùng xe với tỷ đệ nhà họ Tô.
Đến nơi, Trần Kính Huyền liếc nhìn hai chiếc xe ngựa trước mặt, sau đó hướng tới chiếc bên trái, không chút do dự mà chui vào trong.
"Khởi hành!" Thấy hắn đã lên xe, phu xe lập tức quát lớn một tiếng, cổ xe ngựa liền bắt đầu chuyển động.
"Trần công tử, Trần đại ca." Thấy hắn bước vào, tỷ đệ Tô gia liền ôm quyền, lời nói vô cùng khách khí.
Thấy vậy, Trần Kính Huyền lập tức ôm quyền đáp lễ, mỉm cười hỏi: "Hai vị hắn là muốn lên kinh thành để thi vào Huyền Vũ Điện?"
Mặc dù không có tìm hiểu về Huyền Vũ Điện, nhưng hắn biết đó là nơi anh tài hội tụ, cao thủ như mây, có điều muốn vào lại không phải chuyện đơn giản.
Nghe nói, thiên phú thấp nhất cũng phải từ Huyền Cấp lục phẩm trở lên mới được tuyển vào, vậy tám chín phần, thiên phú hai người này đều không tệ.
"Trần đại ca đoán không sai, tỷ đệ chúng ta đúng là muốn lên kinh thành gia nhập Huyền Vũ Điện, không biết Trần đại ca lên đó để làm gì vậy?" Tô Lâm ra vẻ hiếu kỳ, hướng Trần Kính Huyền hỏi thăm.
"Tiểu Lâm, không được hỏi lung tung." Tô Nguyệt ngồi một bên nghe vậy, liền thờ tay sang nhéo Tô Lâm một cái thật mạnh.
"Ui da. . .” Tô Lâm nhăn mũi, làm ra bộ mặt hối lỗi để tỷ tỷ không hành hạ mình nữa.
"Ha ha, không sao cả. Lần này ta lên kinh thành để tìm người quen, nhưng cũng không biết có tìm thấy hay không nữa." Trần Kính Huyền cười một tiếng, tùy ý bịa ra một cái lý do chính đáng.
"Nguyên lai Trần công tử lên kinh thành để tìm người quen, vậy chúc công tử mau chóng tìm được bọn họ." Tô Nguyệt mỉm cười, cũng không có để chuyện hắn từ chối hôn ước trong lòng.
Nghe vậy, Trần Kính Huyền đành gật đầu đáp lễ, sau đó lấy hồ lô trên đai lưng xuống uống một ngụm, nước uống vào ngọt lịm thanh mát, làm tinh thần phấn chấn mười phần.
Cái hồ lô này là đồ vật Nguyên Lão thường mang theo bên người, khi nhỏ hắn cũng thường uống nên cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Về phần tại sao cái hồ lô này lại nằm trên người hắn, đó là vì ngày đó lên núi hái thảo dược, Nguyên Lão đã đem nó đưa cho hắn, nên giờ mới có vật này trong tay.
Đối với hắn, đây là đồ vật của Nguyên Lão, nên khi đi, hắn cũng mang theo, xem như sư phụ luôn bên cạnh mình.
Bất quá, Trần Kính Huyền cũng không. biết tại sao khi để nước suối vào, sáng sớm hôm sau, nước bên trong lại có vị ngọt như vậy.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng đây là đồ kỷ niệm của Nguyên Lão, nên hắn nhất định không được làm mất.
Mà lần lên kinh thành này, hắn nghe Hô đại nhân nói, nếu dùng tốc độ bình thường, ít nhất cũng mất ba bốn tháng mới tới.
Cho nên Trần Kính Huyền không vội, ban ngày lên đường, ban đêm tìm một chỗ để nghỉ ngơi là được.
Còn hai người trong xe ngựa bên cạnh, hắn cũng lười quan tâm, vì hai bên không quen thuộc như thế.
Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác, bọn họ đã đi qua Ninh Thuận Thành, Thừa Thiên Thành, An Long Thành, mọi chuyện cũng không có gì, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.
Trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, để cho người trầm mặc ít nói như hắn cũng phải ngoái mặt ra nhìn.
Trần Kính Huyền phát hiện, càng gần nơi thiên tử dừng chân càng nhiều người đi lại, phải nói là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Mỗi lần như vậy, hắn đều dành ra một ít thời gian để nghe ngóng, quả nhiên mọi người đều nói, kinh thành là nơi từng có tiên nhân xuất hiện.
Nghe được lời này, Trần Kính Huyền vui sướng trong lòng, đây chính là nguyên nhân hắn lên kinh thành tìm hiểu.
Nếu như gặp được vị tiên nhân kia, Trần Kính Huyền cũng muốn xem, rốt cuộc mình có cái gọi là tiên duyên hay không?
Cho đến một ngày, khi đi qua cánh rừng Ninh Nguyên Thành.
Lúc này trời đã khuya, hơn nữa xung quanh cũng không có quán trọ dừng chân, cả đoàn liền tìm một nơi ven đường, dựng trại qua đêm.
Rời khỏi xe ngựa, Trần Kính Huyền thoáng nhìn bốn phía một lượt, sau đó đi xung quanh nhặt mấy hòn đá về làm bếp lửa.
Còn những người khác chia ra dựng trại, không có người nào rảnh tay, kể cả hai người trong xe ngựa kia.
"Trần đại ca, để ta đi cùng ngươi." Tô Lâm cười ha hả, đi tới nhặt mấy viên đá trên mặt đất.
Trần Kính Huyền không có ngăn cản, hai người vừa nhặt đá vừa đàm luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Bất quá, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, tựa như có chuyện không hay sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!