Tiếng gió thổi vù vù vù chợt dừng lại, cả căn phòng quay trở về sự yên tĩnh.
Từ Thư Thừa đặt máy sấy xuống, cúi người nhẹ nhàng sờ sờ vào gò má Trì Tiêu, người con gái đang mơ màng sắp ngủ lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn sót lại sự uể oải buồn ngủ.
“Ăn chút đồ trước đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Trên người Từ Thư Thừa chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng, không đeo kính, mái tóc vẫn còn hơi rối bù sau khi tắm rửa xong nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai trên khuôn mặt chút nào.
Trì Tiêu cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ, chiếc áo ngủ bằng tơ lụa rộng rãi che khuất đường cong lả lướt yểu điệu của cô, mái tóc mềm mại buông xoã xuống, phủ kín trước ngực và sau lưng, che đi những dấu vết ái muội mơ hồ nơi cần cổ và xương quai xanh.
Cô bị Từ Thư Thừa kéo ngồi dậy, thần trí không rõ nhìn xung quanh một vòng với chậm rãi mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi.”
“Đến giờ ăn tối rồi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Trì Tiêu bỗng dưng giật mình.
Ngày hôm nay diễn ra quá hoang đường, thậm chí còn hoang đường hơn cả những ngày hai người đi hưởng tuần trăng mật sau khi kết hôn, khiến Trì Tiêu đến tận bây giờ còn cảm thấy trong lòng rung động khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Từ Thư Thừa.
Hôm qua Trì Tiêu đã hẹn với đám người Mạnh Du rằng tối hôm nay sẽ đến thăm quan bảo tàng địa phương, cuối cùng cô lại cho bọn họ leo cây.
Lúc trưa, các cô ấy đã gọi điện đến hỏi thăm, vẫn là Từ Thư Thừa bắt máy thay cô.
Bữa tối được đưa vào phòng, Từ Thư Thừa định tự mình đút cho cô ăn, nhưng Trì Tiêu lại kiên quyết từ chối, tỏ vẻ mình vẫn có thể cầm dao nĩa được.
Tâm trạng của người đàn ông này thoạt nhìn vô cùng thoải mái, tính tình cũng cực kỳ dễ nói chuyện, sau khi bị từ chối liền lấy lui làm tiến hỏi: “Có muốn anh cắt cho em không?”
Trì Tiêu nhìn bữa tối phong phú trên bàn rồi lại nhìn người đàn ông với vẻ mặt ôn hoà đang ngồi ở phía đối diện, mím môi do dự một lát, cuối cùng thoả hiệp.
Cầm được dao nĩa là một chuyện, không cần phải gắng sức cắt nhỏ trực tiếp xiên lên cho vào trong miệng lại là một chuyện, dù sao cũng có người làm sẵn cho… Không cần uổng công đúng không?
Sau bữa tối, Từ Thư Thừa tìm ra một đĩa nhạc bluray của bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng mà Trì Tiêu yêu thích, hai người ôm nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim, thỉnh thoảng lại đút một chút đồ ăn cho nhau, bầu không khí hết sức hài hoà.
Bộ phim còn chưa chiếu được một nửa, điện thoại di động của Từ Thư Thừa đã đột nhiên rung lên, anh cầm lên xem thử, lúc duỗi đưa tay ra lấy đồ ăn vặt, Trì Tiêu cũng vô tình liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Trên màn hình điện thoại di động của anh là bức ảnh cô và Mạnh Du, Bùi Tư Lan cùng đi dạo phố cùng nhau vào ngày hôm qua.
“Sao anh lại có bức ảnh này?” Trì Tiêu lập tức bỏ đồ ăn vặt sang một bên, giật lấy điện thoại di động từ trong tay anh.
Lật đi lật lại mấy lần, tất cả ảnh chụp đều có cùng một góc độ và phương hướng, bốn cô gái đi cùng nhau ngày hôm qua hoàn toàn lọt vào trong ống kính.
“Có phải anh chụp lén em không?” Trì Tiêu vừa mới bật thốt câu hỏi ra khỏi miệng thì đột nhiên phát hiện hình như tiêu điểm của những bức ảnh này đều là Mạnh Du, ba người còn lại có vẻ đã được cố tình làm mờ.
Từ Thư Thừa để mặc cô lật xem, vừa vuốt ve những sợi tóc của cô vừa giải thích: “Truyền thông nước ngoài vô tình chụp lại, Nhậm Trúc đã kịp thời xử lý xong xuôi rồi.”
Trì Tiêu bừng tỉnh hiểu ra.
Chẳng trách, những người như Mạnh Du có mức độ nổi tiếng ở quốc tế cao nhất, đồng thời cũng có nhiều khả năng bị truyền thông nước ngoài nhận ra nhất, cho nên nhân vật chính của những bức ảnh này đều là Mạnh Du.
Nhưng sau khi lướt qua mấy bức ảnh đầu tiên, phía sau vẫn còn có mấy bức ảnh lần lượt lấy cô và Bùi Tư Lan làm tiêu điểm ống kính, cũng cùng một góc độ và phương hướng chụp ảnh.
“Ơ, sao lại có cả chúng em nữa…”
Từ Thư Thừa cầm lấy điện thoại đi dộng từ tay cô, xoá bỏ những bức ảnh khác, chỉ chừa lại mấy bức của Trì Tiêu: “Em xinh đẹp như thế này, nếu đổi lại là anh, anh cũng muốn chụp.”
Vừa dứt lời, người này đã nhanh tay nhanh mắt mở camera ra, ống kính máy ảnh nhắm thẳng vào Trì Tiêu, một tiếng “lách tách” lập tức vang lên.
Trì Tiêu: “…”
Sao lại giống tình tình của Triệu Yểu thế không biết!
Trì Tiêu phản ứng lại, cúi người đến cướp lấy điện thoại di động của anh, nhưng lợi thế đàn ông của Từ Thư Thừa vẫn còn đó, anh cố ý giơ tay cao lên để cô không với tới.
“Sao anh có thể như vậy chứ?” Không thể cướp được điện thoại, Trì Tiêu nhụt chí ngồi lại vị trí của mình, tiện tay cầm lấy chiếc gối ôm đặt giữa hai người, trên mặt tràn ngập sự không vui.
“Lúc nãy anh vừa mới trêu chọc em xong đã chụp ảnh! Chắc chắn rất xấu!”
Từ Thư Thừa liếc nhìn điện thoại di động, nhướn mày khen ngợi: “Rất đẹp.”
“Em không tin! Cho em xem!”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, Từ Thư Thừa cũng không đành lòng, ném chiếc gối ôm sang một bên rồi ôm người vào trong lòng ngực, cho cô xem ảnh chụp.
“Em nhìn đi, có phải rất đẹp hay không?”
Trì Tiêu nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, im lặng.
Thực ra cũng không phải quá xấu giống như trong tưởng tượng của cô, chỉ là bức ảnh lúc nãy được chụp vội, hơn nữa còn trực tiếp chụp bằng camera thường mà không có bất cứ bộ lọc nào, chắc chắn không thể quá hoàn hảo bằng những bức ảnh được tỉ mỉ lựa chọn góc độ.
Cái chính là, bản thân mình trên bức ảnh này thoạt nhìn hơi… Ngơ ngác, hơn nữa bởi vì hành động cọ xát trước đó lên một vài sợi tóc trên đầu cô còn vểnh lên, càng nhìn càng cảm thấy ngốc.
Trì Tiêu nhìn đi nhìn lại, thực sự cảm thấy không nỡ nhìn thẳng nên quay đầu lại thương lượng với Từ Thư Thừa: “Anh Thư Thừa, anh xoá bức ảnh này đi đi, em sẽ gửi cho anh một cái càng đẹp hơn nữa.”
Lông mày Từ Thư Thừa khẽ nhúc nhích, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn nữa: “Em gửi đi.”
Trì Tiêu lấy điện thoại di động của mình đến đây, mở album ra cho anh xem. Cô không thích chụp ảnh tự sướng lắm, nhưng vẫn có thói quen đứng trước gương chụp một vài bức ảnh sau khi trang điểm xong, hoặc là nếu có ai đó gửi tặng một món quà, cô sẽ chụp ảnh feedback trả lại cho “người mua”.
Rất nhiều bức ảnh feedback trong album đều được chia sẻ cho Từ Thư Thừa, anh xem qua một lượt, hơn nữa còn lưu vào điện thoại của mình, một số trong đó anh chưa từng xem nên đã chọn tất cả rồi đăng tải lên Wechat của mình.
Sau khi giao dịch thành công, Trì Tiêu thúc giục anh xoá ảnh.
“Qúa đáng yêu, anh không nỡ xoá.” Nhà tư bản tay không đạt được mục đích của mình, tâm trạng cực kỳ vui sướng, ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của vợ mình cũng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Từ Thư Thừa an ủi cô: “Em yên tâm đi, anh chỉ lưu lại cho mình ngắm thôi, không chia sẻ nó cho bất cứ kẻ nào đâu.”
Trì Tiêu lặng lẽ đứng dậy tránh xa anh ra: “Anh cách xa em một chút, em không muốn nói chuyện với anh.”
Từ Thư Thừa sao có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy, ỷ vào ưu thế người cao chân dài lập tức duỗi tay giữ chặt lấy cô, ngay khi đang định nói vài lời hay ý đẹp dỗ dành cô thì điện thoại vang lên.
Điện thoại hiển thị người gọi đến là Phó Hàn.
Từ Thư Thừa vừa bắt máy vừa dùng sức kéo cô gái nhỏ đang muốn chạy trốn vào lòng ngực mình một lần nữa, dứt khoát ôm cô nói chuyện điện thoại.
“Thư Thừa, có phải hai ngày nay cậu đang ở Thuỵ Điển không? Nhân Nhân cũng đi cùng với cậu?”
“Ừ.” Từ Thư Thừa cúi đầu hôn lên chóp mũi Trì Tiêu một cái, cố gắng tấn công xoa dịu cô bằng sự dịu dàng.
Thấy anh đang nói chuyện điện thoại, Trì Tiêu cũng không lên tiếng làm ầm lên với anh, chỉ bất mãn trừng mắt liếc nhìn anh một cái, còn ngại chưa hết giận lại dẫm lên mu bàn chân anh một cái, không đi giày dẫm lên nên không hề có lực sát thương chút nào.
“Thật tốt quá, giúp tớ một chuyện gấp được không?”
Trì Tiêu mơ hồ nghe thấy giọng nói của Phó Hàn.
Từ Thư Thừa lại nhéo nhéo quai hàm cô, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện điện thoại lại cực kỳ lãnh đạm: “Chuyện gấp gì?”
Quen biết với nhau nhiều năm, Phó Hàn sớm đã quen với tính tình của anh, không hề để trong lòng mà lập tức mở miệng nói: “Cậu biết bạn gái Mạnh Du của tớ đúng không? Hai người đã gặp nhau trong bữa cơm lần trước rồi đấy, mấy ngày nay vừa khéo cô ấy cũng đang đi du lịch ở Thuỵ Điển, nhưng lúc nãy lại nhận được điện thoại nói rằng đoạn phim trước đó xảy ra chút vấn đề, cần phải nhanh chóng về nước quay bổ sung, thời gian tương đối gấp gáp nhưng chuyến bay gần nhất cũng phải mất hai mươi giờ sau, lịch trình bên cậu như thế nào? Có tiện bắt một chuyến máy bay không?”
Nghe Phó Hàn nói xong, Trì Tiêu cũng nhìn chằm chằm vào Tư Thư Thừa, dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Từ Thư Thừa đối mặt với cô, trong mắt ẩn chứa ý cười vụn vặt: “Mười giờ sáng mai tớ sẽ bay, chắc là được, nhưng mà…”
Phó Hàn vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cậu phải hỏi bà xã của tớ có tiện hay không trước đã.”
“…”
Trì Tiêu ngây thơ chớp chớp mắt, phát hiện Từ Thư Thừa đã bật loa ngoài, giọng điệu cực kỳ cạn lời của Phó Hàn vang lên từ trong điện thoại di động: “Từ Thư Thừa, cậu đã đến mức này rồi sao? Bà xã ok thì cậu mới ok à? Được rồi được rồi! Cậu đưa điện thoại cho Nhân Nhân đi, tớ nói chuyện với em ấy.”
Trì Tiêu chưa kịp nghe Phó Hàn hỏi đã trả lời: “Em không thành vấn đề.”
Phía bên Phó Hàn yên tĩnh trong chớp mắt rồi mới tiếp tục nói: “Vậy cảm ơn Nhân Nhân, em gái Nhân Nhân của chúng ta là một người hiền lành tốt bụng, không giống có người thực sự máu lạnh vô tình, tính tình khác thường, vô nhân tính!… À phải rồi, Nhân Nhân, em đã có số điện thoại của Nhân Nhân chưa? Anh nghe cô ấy nói hôm qua các em còn cùng nhau đi dạo phố?”
“Có rồi ạ.”
“Vậy được rồi, làm phiền Nhân Nhân, sau khi trở về anh sẽ mời em ăn cơm.”
Sau khi cúp điện thoại, dưới cái nhìn chằm chằm và bình tĩnh của Từ Thư Thừa, Trì Tiêu gọi điện thoại cho Mạnh Du nói rõ về thời gian và hẹn gặp lại ở sân bay vào ngày mai.
Mạnh Du và Bùi Tư Lan đang ăn tối cùng nhau thì bỗng nhiên nhận được điện thoại từ người đại diện, sau khi nghe tin sẽ phải quay bổ sung, bọn họ lập tức nhờ trợ lý đặt vé máy bay về nước nhưng lại được biết chuyến bay thẳng gần nhất cũng là buổi chiều ngày mai theo giờ địa phương, các chuyến bay nối chuyến lại càng rắc rối hơn nữa.
Bên kia thúc giục gấp gáp, đúng lúc Phó Hàn gọi điện thoại đến đây, Mạnh Du bèn nhân tiện nhắc đến chuyện này, đồng thời nhờ anh hỏi xem bạn bè ở bên châu Âu có cách nào khác hay không?
Cuối cùng vẫn là Phó Hàn làm việc mau lẹ, lập tức nghĩ đến Từ Thư Thừa cũng đang đi công tác ở Thuỵ Điển, thế là trực tiếp sắp xếp xong xuôi cho cô ấy.
Mạnh Du vẫn còn nhớ Từ Thư Thừa, đặc biệt là khí thế người sống chớ đến gần trên người anh, cho dù đã quen với danh lợi nhưng trong lòng vẫn không khỏi hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến chuyện Trì Tiêu cũng ở đó, cô ấy cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Bùi Tư Lan cùng trở về với cô ấy, nghe nói bọn họ sẽ đi máy bay tư nhân của nhà Trì Tiêu, tâm trạng cả người lúc này hơi kỳ quái, giống như vừa mong chờ lại vừa căng thẳng hồi hộp.
“Phải làm sao bây giờ, tớ rất căng thẳng! Ông chồng của Tiêu Tiêu thực sự rất đẹp trai sao? Cậu không lừa tớ đấy chứ? Nếu không đẹp trai đến thế thì tớ sẽ rất thất vọng đấy! Nhưng nếu quá đẹp trai, tớ lại không cầm lòng được thì phải làm sao?”
Mạnh Du khinh bỉ nói: “Thu hồi lại dáng vẻ chưa hiểu việc đời kia của cậu đi, trước tiên cậu phải nghĩ xem ngày mai mình có bị mất mặt hay không rồi hẵng nói!”
“Ai nói tớ chưa hiểu việc đời! Chưa từng ngồi máy bay tư nhân thì sao chứ? Chẳng lẽ cậu đám đảm bảo mình có thể thờ ơ khi nhìn thấy một soái ca sao? Không phải trước kia cậu cũng luôn khen ngợi mấy nam người mẫu đẹp trai ở trước mặt tớ sao?”
“Cậu yên tâm đi, có người đẹp thì đẹp thật, nhưng ngay cả khi ngồi bên cạnh anh ấy, cậu cũng không dám liếc nhìn nhiều hơn một cái… Thậm chí còn không dám đến gần anh ấy trong phạm vi mười mét đâu.”
Cười nhạo cô bạn thân xong, Mạnh Du lập tức đi thu dọn hành lý của mình, nhân tiện nhắn tin trò chuyện với Phó Hàn.
Cô ấy không hề để ý đến biểu cảm bỗng trở nên kỳ lạ của Bùi Tư Lan, vẻ mặt lúc nãy vẫn còn phấn khích nhưng không hiểu tại sao lại dần dần biến thành nỗi xấu hổ không nói nên lời, ánh mắt mất đi tiêu cự như đang rơi vào ký ức nào đó.
Bùi Tư Lan đã từng nhìn thấy kiểu người mà Mạnh Du nói đến.
Đó chắc chắn là trải nghiệm nhục nhã nhất trong cuộc đời cô ấy.
Vì tương lai không thể không cúi người đi lấy lòng sếp lớn, nhưng người ta lại không coi mình như một con người, bị cưỡng ép uống cạn hết ly này đến ly khác, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự, hơn nữa còn ngu ngốc chờ người đại diện đến cứu mình, ai biết được rằng từ đầu đến cuối nó chỉ là một ván cờ.
Cuối cùng trong lúc hoảng loạn không còn sự lựa chọn nào khác, hình như cô ấy đã gặp người nào đó, cô ấy không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Nhưng Bùi Tư Lan lại nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó khi tỉnh táo lại, trong lúc mơ màng và bối rối, cô ấy nhìn thấy kiểu người mà Mạnh Du đã nhắc đến- Vẻ ngoài xuất sắc, khí chất nổi bật.
Tuy nhiên khí thế trên người đối phương lại có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng, người này không thể dây vào, thậm chí chỉ cần liếc nhìn nhiều hơn một cái cũng sợ bị ánh mắt của đối phương xuyên thấu.
Đó là một khí thế trời sinh đã có sẵn- Khí thế của một bậc thượng vị giả.
Hiện thực không hề cẩu huyết như vậy, cô ấy cũng không vì một trận say rượu mà thất thân với người nào đó, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt với lớp trang điểm lem luốc trong gương, cô có thể đoán được mình đã làm ra những chuyện mất mặt gì.
Mạnh Du đã từng nhắc nhở cô đừng bao giờ tuỳ tiện uống rượu bên ngoài, nếu nhất định phải uống, cũng tuyệt đối không được uống say.
Bùi Tư Lan đã từng được Mạnh Du cho xem lại đoạn video quay lại cảnh mình say xỉn, đó chắc chắn là một hình ảnh mang tính tử vong của một người trong xã hội này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!