Ánh đèn vàng chói lọi chiếu lên người đàn ông, hắt xuống đất một bóng người thon dài, dáng người cao gần 1m9 ngang tàng thẳng tắp, ngay cả cái bóng cũng không nhường một tấc.
Anh vừa đến gần vừa đỡ gọng kính, dưới thấu kính luôn luôn cách xa ngày thường, lúc này đang đựng đầy vẻ dịu dàng giống như gió xuân tuyết tan.
Giữa hè nóng nực, ve sầu trên cây kêu không ngừng, làn gió thoảng qua cũng mang theo chút oi bức.
Trì Tiêu không phải là người sợ nóng, nhưng vào lúc này, không biết vì lý do gì, khi Từ Thư Thừa sải bước tới gần cô, tim cô đập loạn nhịp, giống như tiếng ve từ trên cây đã chạy vào tim cô vậy.
Có hơi khô.
“Sao lại ngẩn người thế?” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu cô, chỉ chạm vào hai lần liền dời xuống ôm lấy vai cô.
Một hồi lâu, Trì Tiêu mới tìm lại được suy nghĩ của mình, câu đầu tiên cô nói chính là: “Quà của em đâu?”
Người đàn ông bật cười: “Đặt ở trong nhà.”
Anh vừa ôm lấy cô đi tới cạnh xe, vừa hỏi: “Mấy ngày nữa em không có lớp, chúng ta về thẳng nhà nhé? Có muốn lấy cái gì không?”
Từ Thư Thừa luôn có bản sao thời khoá biểu mỗi học kỳ của Trì Tiêu, nắm rõ chương trình học của cô như lòng bàn tay.
Chiếc giọng trầm không bị loa điện thoại lọc mất có sức công phá kinh người, lỗ tai của Trì Tiêu được hưởng thụ cực hạn.
Điều này càng khiến cô quyết tâm chọc xuyên trái tim của “Từ Thư Thừa”!
“Có, em lên lấy rồi xuống ngay.”
Nói xong, cô rút khỏi vòng tay của người đàn ông ấp, đang định đi về phía cổng, lại bị kéo trở về.
Lúc này anh không ôm lấy vai cô nữa, đổi thành ôm eo cô.
“Anh đi với em.”
Anh vẫn mặc tây trang áo sơ mi chỉn chu, tay áo xắn đến khuỷu tay, cà vạt được thắt rất cẩn thận, là trạng thái vừa mới thoát ra khỏi công việc.
Đôi mày lạnh lùng cùng đôi mắt sâu như biển, tựa như chưa từng nạp chút cảnh vật nào trước mặt vào đáy mắt, nhưng trong tích tắc hạ lông mày cụp mắt xuống, bóng người của cô gái bên cạnh hắt lên, rõ mồn một.
Từ Thư Thừa đã tới phòng của Trì Tiêu ở nơi này, tuy rằng số lần không nhiều lắm — khi đó anh còn đang đi đi lại lại giữa trong và ngoài nước, cũng ghi lại một phần mật mã vân tay.
Cũng giống như tất cả các bất động sản trên danh nghĩa mà anh từng ở, Trì Tiêu có chìa khóa và cả mật mã vân tay.
“Anh chờ em hai phút, em lấy máy tính và chút đồ rồi xuống luôn.”
Trì Tiêu thay dép trước theo thói quen, đang chuẩn bị đi vòng qua cửa chính, Từ Thư Thừa vừa tháo kính đặt lên cái tủ ở cửa ra vào, vừa tăng thêm chút lực vào bàn tay đang đặt bên eo cô, vặn người cô lại một cách dễ như trở bàn tay.
Cô mờ mịt mà ngửa đầu, chỉ kịp nhìn thấy một màu đen dày đặc nơi đáy mắt anh, sau đó lập tức bị đoạt lấy hô hấp.
…
Trì Tiêu tới phòng sách lấy máy tính của mình và cũng tiện thể dọn dẹp dụng cụ chọc len, Từ Thư Thừa quen cửa quen nẻo tới phòng ngủ dạo qua một vòng.
Cấu trúc phòng hai trăm mét vuông gồm ba phòng ngủ và hai phòng khách, một gian phòng ngủ chính một gian phòng ngủ phụ cộng thêm một gian phòng sách.
Phòng ngủ phụ vốn để cho người Trì gia ngủ lại, nhưng sau khi Trì Tiêu dọn vào ở mình thì đã thích nghi được, vậy nên bọn họ cũng không thường tới.
Nhưng thật ra lúc ấy Từ Thư Thừa vừa học tập vừa làm việc ở nước ngoài có về nước định kỳ thì đều sẽ qua bên này xem cô, thường xuyên qua lại nên cũng thuận lý thành chương ở lại phòng ngủ phụ.
Mấy tháng không tới, phòng ngủ phụ cũng không thay đổi nhiều. Mấy bộ quần áo anh để lại đây đã được giặt ủi rồi treo đàng hoàng trong tủ, ngoài ra không còn thứ gì nữa.
Phòng ngủ chính thì chỉ có dấu vết con gái sống một mình.
Quay sang phòng sách, Từ Thư Thừa tự nhiên xách túi máy tính mà Trì Tiêu đã cất xong lên, thuận tay lại cầm túi đồ tương tự như hộp quà ở trên tay cô đi, xách chúng bằng một tay, còn tay kia thì nắm lấy tay cô, “Mang theo gì vậy?”
“Dụng cụ thủ công.” Trì Tiêu không hề giấu anh, “Gần đây em đang học chọc len.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài.
Từ Thư Thừa luôn ủng hộ sở thích của cô, rất có hứng thú hỏi: “Học tới đâu rồi?”
Khóe môi cô hơi hạ xuống, đuôi mắt nhếch lên tự nhiên tựa như có phần rủ xuống, là động tác nhỏ mà cô thường làm khi buồn rầu.
“Không tốt lắm.”
Bàn tay dày rộng bọc lấy tay cô, cô nắm lại bằng cả hai tay theo thói quen, coi tay Từ Thư Thừa như thể một vật thú vị nào đó, gẩy đường vân sụn khắp trái phải trên dưới.
“Em làm búp bê nhưng không ổn lắm, không giống.”
Một tay xách đồ đạc, tay kia bị cô coi thành món đồ chơi, lúc này Từ Thư Thừa cũng không thể xoa đầu cô để an ủi được, chỉ có thể nhéo xương ngón tay mềm mại của cô theo động tác của cô, giọng điệu dịu dàng mà bao dung: “Không sao, cứ thong thả thôi.”
“Làm xấu cũng không sao hả?” Trì Tiêu nhẹ nhàng nghiêng đầu, khi nhìn chăm chú vào anh thì đôi mắt cô luôn sáng ngời và nghiêm túc.
Rõ là đường nét cực kỳ quyến rũ, nhưng lại lộ ra sắc thái đơn thuần nhất.
Từ Thư Thừa thất thần giây lát, con ngươi đen thui dần dần tối sầm lại, dùng sức nắm lấy bàn tay không an phận của cô, “Không sao.”
Có sự bảo đảm, Trì Tiêu trút bỏ được gánh nặng tâm lý, không còn sợ khi Từ Thư Thừa nhìn thấy mấy đống “Từ Thư Thừa” thất bại trong cái hộp mà mình mang về biệt thự Lưu Quang ấy nữa. Cô định nào về sẽ tổng kết kinh nghiệm và bài học, lúc cần thiết sẽ tham chiếu người thật một chút, để chọc ra được một con búp bê hoàn hảo nhất.
Nhưng mà…
Tục ngữ nói rất đúng: Tiểu biệt thắng tân hôn.
Sau khi trở lại biệt thự Lưu Quang, cô mới nhận ra rằng, Từ Thư Thừa “người thật” còn khó làm hơn cả búp bê, cô thậm chí còn chưa kịp khui hộp quà trong phòng ra.
Đêm khuya thanh vắng, ánh đèn đường xung quanh biệt thự Lưu Quang hắt ra một mảnh mờ nhạt yên tĩnh, bên trong cửa kính cửa sổ đều đen xì không chút ánh sáng, chỉ có cửa sổ của phòng ngủ chính trên tầng 3 vẫn còn sáng đèn, từ lúc sáng lên đến bây giờ, vẫn luôn không tắt.
“Có nhớ anh không?”
Người đàn ông được thoả mãn thì thào vào tai cô gái, vẻ thanh lãnh thường ngày bị thiêu đốt thành d.ục vọng nguyên thủy nhất, ngay cả con ngươi dịu dàng bao dung cũng nhuốm vẻ đoạt lấy.
“Nhớ…” Trì Tiêu rất mệt, mệt đến mức chỉ có thể sáp vào lồ.ng ngực Từ Thư Thừa, vô ý thức mà thuận ý anh, hoặc là vâng theo bản năng, nói ra đáp án mà anh muốn nghe.
Từ Thư Thừa âu yếm ôm cả người cô vào lòng, hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, giọng trầm có chút khàn khàn: “Ngoan, ngủ đi.”
Qua những tán râm, thỉnh thoảng nhìn thấy góc mái Mansard xanh xám với phong cách trong sáng. Khi tầm nhìn thay đổi, đường nét kiến trúc sang trọng và quý tộc theo kiểu cách cung đình dần dần lộ ra toàn cảnh, và sự đối xứng xanh trắng tươi mát rực rỡ vẫn không hề phai nhạt cho đến ngày nay.
(*) Mái Mansard là một mái nhà kiểu gambrel bốn mặt với đặc điểm là hai sườn ở mỗi bên với độ dốc thấp hơn, được chọc thủng bởi các cửa sổ chìm, ở một góc dốc hơn so với mái trên. Một kiểu mái nhà Tây Âu ngày xưa.
Xe ô tô đi qua đài phun nước điêu khắc được bao quanh bởi bãi cỏ xanh tươi, dừng lại trước cổng arcade trụ vuông. Những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề ở cửa đã được đào tạo bài bản, xe vừa đứng yên thì lập tức bước lên mở cửa sau của xe ra, quản gia mặc tây trang giày da đã đứng đợi ở cách đó vài bước, lễ phép khom người, mỉm cười: “Cô chủ, cậu chủ.”
(*) Cổng arcade có sự nối tiếp của các vòm liền kề, với mỗi vòm được hỗ trợ bởi một cột cột hoặc trụ. Các cung đường bên ngoài được thiết kế để cung cấp một lối đi có mái che cho người đi bộ. Lối đi có thể được lót bằng các cửa hàng bán lẻ. Một arcade có thể có vòm trên cả hai bên của lối đi.
Từ Thư Thừa xuống xe trước, thản nhiên gật đầu với quản gia một cái, lại duỗi tay dắt Trì Tiêu ra.
Bàn tay to bọc lấy bàn tay nhỏ, chiếc nhẫn hình vương miện dùng kim cương trắng tinh khiết làm viền phụ trợ cho viên kim cương chính màu hồng nhạt trên ngón áp út nhỏ nhắn mềm mại vô cùng lộng lẫy.
“Bác Lục.” Trì Tiêu hô lên một cách quen thuộc.
Nụ cười trên mặt bác Lục quản gia càng hoà ái hơn, “Ông chủ bà chủ và ông Từ bà Từ đều ở bên trong hết.”
Biết Từ Thư Thừa đi công tác về, sáng hôm nay mẹ Trì đã gọi điện thoại tới kêu bọn họ về nhà ăn cơm.
Nhà của Từ gia và Trì gia ở cạnh nhau, chỉ cách nửa cái sân golf, từ trước đến nay hai nhà luôn thân thiết, ăn cơm tụ hội thì càng không phân biệt bên nọ với bên kia, hôm nay chọn ăn ở Trì gia.
“Vâng ạ. Anh con đâu? Anh con có nhà không ạ?”
“Đều ở nhà hết, ông chủ nhỏ vừa về không bao lâu.”
Hai người cầm tay bước lên bậc thang đá ngoài hiên cửa, mới đi được hai bước, Trì Tiêu bỗng nhiên dừng lại, Từ Thư Thừa nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi, lại chỉ thấy cô quay đầu, vẻ mặt rất là nghiêm túc nói với quản gia: “Bác Lục, đừng gọi anh con là “ông chủ nhỏ” ở trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ giận đó.”
Bác Lục lập tức nở nụ cười, “Xin lỗi tiểu thư, bác quen rồi nên nhất thời không nhớ ra.”
Ngay cả Từ Thư Thừa cũng không biết nghĩ tới điều gì mà khoé miệng khẽ nhếch lên, giảm bớt khí tức lạnh nhạt có sẵn quanh người.
Nói đến cách gọi “ông chủ nhỏ” này, không thể không nhắc tới đoạn lịch sử trẻ trâu của anh trai ruột Trì Tiêu – Trì Trạm.
Trì Trạm hơn Trì Tiêu bảy tuổi, hơn Từ Thư Thừa một tuổi, đến nay vẫn là một người đàn ông lớn tuổi nhất Trì gia, độc thân từ trong bụng mẹ.
Từ khi còn nhỏ, Trì Trạm đã bộc lộ tài năng trẻ trâu không gì sánh kịp, ví dụ như anh ta không thích người hầu trong nhà gọi mình là “Thiếu gia”. Bất kể trong nhà hay bên ngoài, Trì Trạm đã quen với vẻ xu nịnh và tôn trọng của người khác dành cho ba mình, mỗi khi gặp họ đều cẩn thận dè dặt hô một tiếng “ông Từ” để bắt đầu và kết thúc.
Vì thế ở trong mắt Tiểu Trì Trạm, “ông” đã trở thành một cách xưng hô cực kỳ lợi hại, nhưng cách xưng hô này đã bị ba ruột của anh đã chiếm mất rồi, anh ta là con của ba mình nên chỉ có thể lấy lui làm tiến, kêu mọi người sửa miệng gọi anh ta là “ông chủ nhỏ”.
Tuy nhiên, cách xưng hô này đã bị cấm kể từ khi Trì Trạm lên cấp ba. Không có lý do nào khác, chỉ là thời kỳ trẩu tre nghĩ lại mà kinh đã chấm dứt.
Mặc dù là thế, nhưng vì địa vị nói một không hai ở nhà của mẹ Trì, mọi người hoàn toàn không cần phải nghe theo lời dặn của Trì Trạm, vẫn gọi anh ta như cũ, dẫn tới khi bác Lục quản gia nhắc tới anh ta thì cũng gọi theo luôn.
“Ông chủ nhỏ Trì ơi, đứa em gái xinh như hoa như ngọc và cậu em rể đẹp trai trẻ trung đầy triển vọng của con từ ngày chúng nó còn nghịch bùn thuở bé đến giờ đều đã kết hôn thành gia bên nhau sớm tối rồi, xin hỏi chừng nào thì con mới có thể mang bạn gái về gặp người ba già người mẹ già đáng thương này của con hả? Ít nhất thì con cũng phải thuê được một người để đưa về chứ!”
Còn chưa vào tới phòng khách mà đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh du dương của mẹ Trì, nói ra vài câu thành ngữ trong một hơi mà không cần suy nghĩ.
Không nghe Trì Trạm mở miệng, lại thêm một giọng nữ dịu dàng khác xuất hiện: “Sao bà phải gấp, Trì Trạm vẫn còn trẻ, đừng giục nó.”
Mẹ Trì lập tức phản bác: “Bà đừng có phán như thật ở nhà tôi như vậy nhá! Con gái yêu nhà tôi bị bà cướp mất rồi, thế sao bà lại không sinh đứa con gái rồi cho nó tới nhà của tôi đi, đã được lợi rồi lại còn khoe! Nhất bà rồi!”
“Ồ ha ha… úi bà vừa nhắc vậy mới nhớ, sao con gái ngoan của tôi còn chưa tới nhỉ? Mấy ngày không được gặp, lòng người mẹ này nhớ nó quá…”
“…”
Đúng lúc mẹ Từ vừa quay đầu lại, thấy được con trai con dâu sóng vai qua cửa, mặt bà lập tức tươi như hoa, “Úi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, con gái tôi tới rồi nè!”
Vừa thân thiết gọi vừa vẫy tay: “Nhân Nhân mau tới, ngồi cạnh mẹ nào.”
Mẹ Trì nhìn thấy con gái và con rể thì vẻ tức giận trên mặt cũng lập tức tiêu tan, chỉ là bị mẹ Từ đi trước một bước, nên đành phải liếc ngang nhìn cô một cái, lúm đồng tiền như hoa nhìn về phía hai người: “Thư Thừa Nhân Nhân tới đây ngồi.” Ánh mắt chuyển sang người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên sô pha đơn ở bên cạnh, mày khẽ nhếch: “Cần làm gì thì đi làm đi! Đừng ngồi ở đây gây chướng mắt!”
Trì Trạm phớt lờ mẹ ruột, nhìn thấy Trì Tiêu bước vào cửa, khuôn mặt lạnh tanh có thêm mấy phần ấm áp, “Nhân Nhân về rồi à.”
Hai người lần lượt lên tiếng gọi, Trì Tiêu bị mẹ Từ kéo đến ngồi cạnh, Từ Thư Thừa thì ngồi ở bên cạnh mẹ Trì.
Trì Trạm vẫn độc chiếm một góc, nhìn quả thật có vài phần cô đơn lẻ loi.
“Hai ba đi đâu rồi ạ?” Trì Tiêu hỏi.
Mẹ Từ cười tủm tỉm mà trả lời: “Ôi giời, hai người bọn họ đánh lẻ với nhau thì có thể làm gì được nữa, chê bọn mẹ ồn ào, lên lầu chơi cờ rồi… Thôi chết, sao dạo này Nhân Nhân gầy thế con, có phải ở một mình tại trường nên không được ăn ngon đúng không? Đợi xíu nữa mẹ sẽ đích thân xuống bếp món mà con thích ăn, con còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng giảm béo mà phải ăn nhiều một chút!”
Mẹ Trì cười ha ha: “Còn nhỏ nhưng chẳng phải cũng phải gả vào nhà bà làm con dâu đấy à? Lương tâm của bà không thấy đau hả?”
Mẹ Từ không cam lòng yếu thế: “Lương tâm của tôi đang tung tăng nhảy nhót thậm chí mỗi ngày đều muốn hát cuộc sống thật đẹp đấy nhé!”
“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của bà kìa!”
“Dù tôi không có tiền đồ thì Nhân Nhân vẫn gọi tôi là mẹ!”
“…”Trì Tiêu bị kẹp ở giữa sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn về phía Từ Thư Thừa, trong đôi mắt to tròn hiện lên sự cầu cứu mơ hồ.
Từ Thư Thừa ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc “cãi vã” phô trương giữa hai bà mẹ già có vẻ ngoài ba bốn mươi tuổi nhưng trên thực tế tuổi đã gần một trăm, “Tối hôm qua Nhân Nhân ngủ không tốt, con mang em ấy về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lúc này mẹ Từ mới quan sát kỹ một phen, quả nhiên nhìn thấy một vệt xanh rất mờ dưới mắt Trì Tiêu. Khi liếc mắt qua, lại thoáng thấy dấu vết mờ nhạt bị chiếc khăn lụa trên cổ che lại, hiểu rõ trong lòng, trên mặt không biểu lộ gì, “Được, Nhân Nhân lên lầu nghỉ ngơi trước, nào ăn cơm sẽ gọi hai đứa.”
Lại nhìn về phía Từ Thư Thừa, “Con chăm sóc Nhân Nhân cho tốt, đừng có làm phiền con bé nghỉ ngơi.”
Lời nói có ẩn ý, sao Từ Thư Thừa lại nghe không hiểu, mặt không chút thay đổi đáp lại, dắt Trì Tiêu lên lầu.
Trì Trạm thấy thế cũng đứng dậy theo, “Con tới phòng sách xem chút.”
Hiển nhiên anh ta cũng chịu đủ những pha tranh chấp nhàm chán giữa hai vị phu nhân nhà giàu này.
Mẹ Trì không để ý tới Trì Trạm, chống cằm nhìn theo bóng lưng thân mật khăng khít của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu, lộ ra nụ cười mỹ mãn: “Trời đất tạo nên!”
Mẹ Từ tán đồng gật đầu: “Xứng đôi vừa lứa!”
Trì Trạm – còn chưa đi được vài bước – nghe thấy hết mấy lời mà hai người nói, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không khỏi xuất hiện thêm cảm xúc gọi là “cạn lời”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!