Đông Giang đoạn đường đông đúc nhộn nhịp nhất Tây Thành, không có đoạn đường nào sánh bằng nó.
Phòng nghỉ của khách sạn Hoa Đô ở tầng thứ 24, Tô Hà ngồi trên ghế sofa đơn, thất thần nhìn ra những quần thể kiến trúc thấp bé cách một con sông từ khe hở cửa sổ.
Nắng chiều chiếu lên bộ vest thẳng tắp của anh, tạo ra những vệt sáng dài ngắn khác nhau, trên cái bàn nhỏ trước mặt chỉ có một ly nước lọc đã uống đi một nửa.
Phòng tiệc không xa ở phía sau đang làm những công đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi bắt đầu buổi tiệc tối.
Việc làm ăn ở Tân Cảng bàn bạc được một nửa thì rơi vào bế tắc, đúng vào dịp sinh nhật của Tô Thanh, anh ấy có ý nhân cơ hội này mời đối tác trong tương lai đến Tây Thành.
Tô Thanh là một người làm việc rất để ý đến hiệu suất, lý do chúc mừng sinh nhật không nhất định sẽ thu hút được phía đối tác, lập tức mượn thế làm cái “Chuyện tốt đến một đôi ”: Anh và Hứa Bội Ni - thiên kim của thế gia nhỏ nhất ở Tân Cảng đính hôn.
Ba mươi năm trước nhà họ Hứa xem như một thế lực lớn mạnh ở phương Nam, bây giờ đã yếu thế hơn nhưng con lạc đà gầy còn to hơn con ngựa, không ai dám xem thường.
Bây giờ người làm chủ nhà họ Hứa là đại thiếu gia, anh ta là con trai lớn của ông Hứa, ngang tuổi với bố của Tô Thanh.
Bởi vì Hứa đại thiếu không đánh giá cao Tô Thanh, lúc đầu cuộc hôn nhân này có vẻ như nhà họ Tô đang trèo cao.
Nhưng Hứa Bội Ni mặc kệ bọn họ phản đối, đã ‘yêu’ Tô Thanh 7 năm.
Sự thực chứng minh con mắt của cô cũng không tệ, những năm gần đây nhà họ Tô phát triển ngày càng tốt, ngược lại nhà họ Hứa lại đưa ra yêu cầu đính hôn trước.
Nguyên nhân chính bởi vì sức khỏe ông Hứa không tốt, biến chứng sau cuộc phẫu thuật hồi đầu năm đã làm ông ấy suýt chết.
Bây giờ vội vàng nhắc đến việc này như vậy, phần lớn là vì hy vọng có thể nhìn thấy con gái nhỏ lập gia đình trước khi chết.
Tô Thanh và Hứa Bội Ni không có tình cảm thề non hẹn biển gì, việc kết hôn có thể nói là hợp tác ăn ý với nhau.
Hứa Bội Ni muốn gả cho người chồng có chức vụ mà không cần nghĩa vụ, Tô Thanh lại cần một người vợ đẹp và rộng lượng.
Còn về việc sau khi kết hôn sẽ chung sống như thế nào, mỗi người tự ăn chơi như thế nào, có con rồi thì ai sẽ chăm sóc, tất cả mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều viết rõ ràng thành hợp đồng.
“Lời to rồi.” Đây là đánh giá của Tô Thanh về hôn nhân của mình.
Anh không quan tâm đến việc hạnh phúc cá nhân bị xem như một món hàng để trao đổi lợi ích, thậm chí anh còn tự ra giá cho nó, thật sự tính toán rất tỉ mỉ, không chịu thiệt chút nào.
Còn Tô Hà lại khác.
Anh tính toán rất tỉ mỉ, không muốn chịu thiệt một chút nào.
Vậy nên anh nhất định phải tìm một người thật lòng yêu anh.
Một bữa tiệc linh đình, xa hoa.
Tô Hà không thích những nơi như này, cầm ly rượu sâm banh dựa vào một góc.
Anh nhìn thấy Ninh Viễn và Khương Vận đang dắt tay nhau, là cặp đẹp đôi trong số những người nổi tiếng đang qua lại, ai nhìn thấy cũng khen một câu trai tài gái sắc.
Anh sờ cổ tay trống không của mình, không có ý đi đến chào hỏi.
Không có bao nhiêu người là thật sự ăn uống trong bữa tiệc cả, trong căn phòng mỹ lệ xa hoa, phụ nữ mặc lịch sự mà khiêu gợi, từ mái tóc mượt mà đến ngón chân làm móng cầu kỳ.
Còn đàn ông đa phần đều mặc áo vest đen nhìn rất chín chắn, một vài người cá biệt cũng mặc áo vest màu nhạt, măng sét và kẹp cà vạt đều óng lên ánh sáng.
Tô Hà không có quá nhiều ấn tượng với những người này, cũng không có mấy người có quan hệ thân thiết với anh.
Anh là con trai thứ hai “không có quyền lực thực sự” của nhà họ Tô, người ngoài nghe đến kế hoạch nghề nghiệp của anh mạt ngoài thì khen ngợi nói anh có lối đi riêng rất độc đáo, phía sau lưng không ai không nói đầu óc anh có vấn đề.
Tô Hà không thèm để ý đến bọn họ.
Uống rượu được một lúc, Tô Thanh dẫn Hứa Bội Ni đến tìm anh.
Tô Hà và chị dâu chào hỏi nhau, khen ngợi chiếc nhẫn kim cương của cô.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Hứa Bội Ni mỉm cười, vỗ vào cánh tay Tô Thanh, dịu dàng nói: “Hai người nói chuyện đi, em đi tới tìm mấy chị em nói chuyện.”
Tô Thanh mỉm cười nhìn cô rời đi, khi nhìn về phía Tô Hà, nụ cười lập tức thu lại chỉ còn để sót một ít dấu vết, không nói gì chỉ quan sát anh một lượt rồi phát hiện khác thường: “Đồng hồ đâu?”
Tô Hà giơ tay lên cho anh xem: “Tặng người khác rồi.”
“Nên làm thế từ lâu rồi.” Tô Thanh tiện tay đặt ly trên bàn: “Anh đã thay em chọn quà kết hôn cho Ninh Viễn rồi, trở về để thư ký Đặng đưa hóa đơn cho em xem, không có vấn đề gì thì để bọn họ đi tặng.”
Tô Hà nói: “Không cần đưa cho em xem, anh quyết định là được rồi.”
Tô Thanh gật đầu, không trả lời.
Bọn họ đã mấy tháng không gặp nhưng cũng chỉ nói vài ba câu với nhau.
Lại tạm biệt thêm mấy người bạn đến hàn huyên, Tô Thanh đặt tay ra sau lưng Tô Hà, đẩy anh đến sân thượng, xác định xung quanh không có ai mới bắt đầu nói.
“Khoảng thời gian trước có một chuyện truyền đến chỗ anh, nói em ở trường… em và sinh viên ở bên nhau.” Giọng điệu của Tô Thanh không nhận ra được tức giận hay vui mừng.
“Ai đồn vậy?”
Ánh mắt Tô Thanh mang theo ý vị sâu xa, có ý “em đừng hỏi nữa”, nhìn thấy anh không tức giận, biểu cảm có chút hòa dịu hơn: “Cậu ta biết, anh biết, ngoài ra cũng chỉ có em.
Yên tâm, anh sẽ không để cho người khác nói lung tung, Vậy nên em đừng dò hỏi là ai, anh chỉ muốn xác định chuyện này là thật hay giả.”
Tô Hà trốn tránh một lúc: “Em xin lỗi.”
Tô Thanh ngạc nhiên, đến khi đội nhạc trong góc phòng tiệc đổi bài hát nhẹ nhàng, anh mới trách móc hỏi: “Em nghĩ gì vậy chứ, nói cho anh xem?”
“Cậu ấy không cần tiền cũng không cần quà, vậy thì không hợp lý lắm.” Tô Hà dừng lại: “Nên em đã đưa đồng hồ cho cậu ấy.”
Tô Thanh nhíu mày, nhạy bén nghe ra được ý nghĩa trong lời nói đó: “Thích em?”
Tô Hà lắc đầu: “Em không biết…nhưng em rất thích cậu ấy.”
“…Thành niên rồi chứ?”
Tô Hà không phủ nhận.
“Nhưng cũng là một đứa trẻ.” Tô Thanh nhấn mạnh khoảng cách giữa bọn họ: “Bọn em chênh nhau gần mười tuổi.”
“Em biết.”
Tô Thanh nói: “Cho dù em thích, ai có thể đảm bảo cậu ta học xong bước ra xã hội gặp gỡ nhiều người rồi vẫn có thể nhớ em chứ? Sinh viên của trung học West đa phần đều không phải người tầm thường kém cỏi, đã ngủ với nhau chưa?”
Nếu như không phải nét mặt của Tô Thanh còn nghiêm nghị hơn những lúc họp bình thường, Tô Hà thật sự sắp phì cười trước mất câu hỏi của anh, bị anh hỏi như vậy, giống như thực sự chính là ngủ bình thường, chứ không hề có bất cứ tình cảm mờ ám gì vậy.
Anh không trả lời, nhưng Tô Thanh quả thực rất hiểu anh: “Ồ, đã ngủ rồi.”
“...Đúng vậy.” Tô Hà nghĩ anh có lẽ đã hiểu lầm ở đâu, giải thích ngay: “Cậu ấy không có gia cảnh gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Tựa Như Sương Sớm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tựa Như Sương Sớm, truyện Tựa Như Sương Sớm , đọc truyện Tựa Như Sương Sớm full , Tựa Như Sương Sớm full , Tựa Như Sương Sớm chương mới