Chiều ngày hôm sau, Thẩm Yến Lẫm lên máy bay về Giang Thành.
Buổi sáng, anh dụ dỗ Bùi Y làm thêm một lần.
Sau khi thỏa mãn h4m muốn cá nhân, tinh thần sảng khoái ngâm nga hát, xuống giường đi nấu cơm trưa.
Đến khi bữa cơm kết thúc, Bùi Y vẫn mệt mỏi, ngay cả cuối cùng tiễn anh cũng không chịu bước ra cửa nhà nửa bước, dừng trước tủ giày nói qua loa một câu "Lên đường bình an" rồi đóng cửa lại.
Thẩm Yến Lẫm không hề để bụng, bởi vì hai tuần sau anh lại đến.
Bùi Y cảm thấy lòng lang dạ thú của người đàn ông đúng là đường hoàng, ngang nhiên.
Trước kia lúc theo đuổi cô, anh cũng không siêng năng đến như thế.
Sau buổi tối hôm đó, tự nhiên anh lại rảnh rỗi, công việc không bận nữa, chuyến bay cũng không trễ nữa.
Cách hai, ba tuần là chạy đến chỗ cô, cũng không sắp xếp những việc hẹn hò nữa.
Từ sáng đến tối ở trong nhà quấn lấy cô mãi không thôi, làm cho cô không nhịn được, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Thẩm Yến Lẫm kéo cô vào trong ng.ực, xoa mặt cô, buồn cười hết sức: "Em vẫn chưa đi đủ?"
Vạn Châu to như vậy, mấy năm kia theo đuổi cô, bọn họ đã đi hết những nơi có thể đi rồi.
Nếu như cô còn không chấp thuận anh, anh cũng không biết sắp xếp cuộc hẹn hò tiếp theo như thế nào.
Người trong ng.ực ôm cổ anh, nhỏ giọng kề sát tai anh, đã cực kỳ thành thạo quá trình lấy lòng: "Cũng không cần quá xa...!Chúng ta đi siêu thị đi, được không?"
Thẩm Yến Lẫm cố tình chần chừ không gật đầu, nghe cô mềm giọng bập bõm dẫn dụ: "Em học được một món mới, anh không muốn nếm thử sao?"
"Không đói lắm."
"Hoa quả trong tủ lạnh hết rồi, em muốn ăn nho."
"Gọi giao hàng đưa đến."
"Em có rất nhiều thứ cần mua, anh bê về giúp em nha."
"Lên mạng mua."
Cô u oán vùi mặt vào cổ anh, thở dài một hơi rất khẽ.
Hồi lâu sau, cô ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh mua cái đó...!cái đó sắp dùng hết rồi...!Đêm nay chỉ có một cái."
Người đàn ông nghiêm mặt, quyết định thật nhanh: "Đi."
"..." Bùi Y đấm một cái vào lưng anh.
Gần tết, trong siêu thị ngập tràn màu đỏ mừng vui, đông người hơn hẳn ngày thường.
Thẩm Yến Lẫm chịu trách nhiệm đẩy xe, Bùi Y ở bên cạnh nhàn nhã đi dạo.
Cô lần lượt lấy đồ vào trong xe theo danh sách.
Lúc xếp hàng thanh toán, quay đầu nhìn thấy một gói quà Want Want cỡ lớn bắt mắt xếp chồng trên một đống vật phẩm sinh hoạt.
Bình thường Bùi Y không thấy anh ăn đồ ăn vặt, thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn cái này?"
Thẩm Yến Lẫm đang chọn "trang bị", lơ đãng nói: "Mua cho bạn nhỏ của anh."
Khuôn mặt điển trai kia đầy vẻ đạo mạo trước sau như một, ngay sau đó tay cầm mấy hộp bao mới từ trên giá ném vào trong xe, cười tủm tỉm, trịnh trọng hỏi cô: "Đêm nay đổi cái này thử xem được không, người bạn nhỏ?"
Xếp hàng ngay đằng sau bọn họ là người bạn nhỏ thật sự.
Em bé ba, bốn tuổi, mặc một bộ áo khoác lông con gấu màu nâu, ngồi trên xe đẩy mở to đôi mắt tròn trịa nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ.
Mặt Bùi Y tức khắc đỏ lên, quay lưng đi giả vờ không quen biết anh.
Đến lúc trả tiền mới quay lại lấy điện thoại ra, bị Thẩm Yến Lẫm đưa tiền mặt ra ngăn lại trước một bước, lời lẽ đứng đắn từ chối: "Cô gái, tại sao lại tùy tiện tính tiền giúp đàn ông lạ? Chi phí bắt chuyện kiểu này có cao quá không? Chỉ cần cô nhìn qua đồ tôi mua hẳn là rất dễ nhận ra tôi có bạn gái chứ?"
Bùi Y: "..."
Chị gái thu ngân ở bên cạnh nghe vậy hơi sửng sốt, hai tay cầm tiền lẻ và hóa đơn đưa lại, nghiền ngẫm liếc nhìn qua túi đồ của anh.
Bùi Y không muốn đi ra ngoài cùng anh nữa.
Về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối.
Bùi Y thực hiện lời hứa, một mình ở phòng bếp làm món ăn mới của cô.
Lúc ra ngoài thấy Thẩm Yến Lẫm đang dán chữ Phúc siêu thị tặng lên cửa kính phòng khách.
Ánh đèn sáng tỏ chiếu vào, màu đỏ của chữ Phúc phản chiếu ra ngọn đèn của vạn nhà, đúng là phảng phất bầu không khí năm mới.
Bùi Y thôi nhìn, đặt đĩa lên bàn.
Anh ngồi xuống thử đồ ăn, uống trước một ngụm nước ấm cho đủ nghi thức.
Sau khi ăn miếng đầu tiên không phải là khen ngợi mà là bình tĩnh hỏi cô mà không hề báo trước:
"Bạn nhỏ, năm nay có muốn cùng anh về nhà ăn tết không?"
Động tác của người bên kia bàn dừng lại, im lặng mấy giây, nhã nhặn từ chối không ngoài dự đoán của anh: "Có hơi nhanh."
"Việc này thật sự không nhanh." Thẩm Yến Lẫm cười tự giễu: "Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rưỡi rồi, phàm là anh nỗ lực một chút thì rượu đầy tháng của con cũng làm xong được rồi."
Bùi Y cười không nổi, biểu cảm trên khuôn mặt thanh tú không được tự nhiên.
Thẩm Yến Lẫm coi như không thấy, gắp thức ăn, ngữ điệu không đổi: "Người nhà anh đều biết em, nhất là mẹ anh rất muốn gặp em."
Một câu của anh qua loa hời hợt, thực chất lược bỏ rất nhiều chi tiết.
Đơn xin thuyên chuyển công tác tháng trước là anh giấu gia đình nộp thẳng lên trên, chưa đến bốn mươi tám giờ đã bị Cục trưởng Thẩm đích thân gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp ra lệnh về nhà.
Anh vừa vào nhà, hai người trên ghế sô pha đồng thời nhíu mày nghiêm mặt nhìn sang.
Thẩm Nghiễn An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ bĩu môi với anh.
Không khí trong phòng ngột ngạt căng thẳng.
Anh ngồi xuống ghế đơn, chuẩn bị nghênh đón sự gột rửa của mưa gió.
Nhà họ luôn là bà Thẩm đại diện phát biểu đầu tiên: "Thằng bé này sao lại lẳng lặng ra quyết định lớn như thế? Ít nhất con cũng phải dẫn người ta về trước cho bố mẹ gặp chứ?"
Thẩm Yến Lẫm mím môi gãi đầu, không trả lời.
Tiền trảm hậu tấu đương nhiên là tính toán xuất phát từ thực tế.
Nếu như anh nói trước với gia đình, tờ đơn xin kia ắt không nộp được lên.
Trên khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà Thẩm hiện lên vẻ sầu lo hiếm thấy: "Các con còn đang yêu đương, con đã muốn theo con bé đi xa như vậy? Nếu như sau này hai đứa chia tay thì sao?"
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha bất đắc dĩ đỡ trán: "Mẹ, bọn con sẽ kết hôn, sẽ không chia tay."
Bà Thẩm rất không có lòng tin đối với anh, lo lắng: "Con theo đuổi người ta mất lâu như vậy, con cầu hôn còn phải mất bao nhiêu năm?"
Thẩm Yến Lẫm: "..."
Thẩm Nghiễn An ở đằng sau khổ sở nhịn cười, bị ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến Lẫm liếc qua, vội vàng chỉnh đốn sắc mặt, nghiêm túc bênh vực: "Mẹ, con trai của mẹ là người ba mươi tuổi rồi, đã đưa ra quyết định này thì hẳn là nắm chắc mối quan hệ này."
Cục trưởng Thẩm bên cạnh vẫn luôn im lặng chợt trầm giọng nói: "Đã nắm chắc thì tại sao không dẫn con bé về?"
Không ai hiểu con ngoài cha.
Trước đó Thẩm Yến Lẫm từng mấy lần ám chỉ đến việc muốn dẫn Bùi Y về nhà, mỗi lần đều bị cô đổi chủ đề tránh đi.
Anh rất phiền não nhưng cũng hiểu từ nhỏ cô không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Có lẽ là căng thẳng khi đối đáp với bề trên, cũng có lẽ là bất an khi đối mặt với một gia đình xa lạ.
Anh không vội vã ép cô, một mặt là đang cho cô thời gian từ từ thích ứng, mặc khác cũng là anh muốn sắp xếp xong thủ tục sống chung của hai người trước, cho cô lòng tin.
"Công việc của cô ấy khá bận, trước đó hai bọn con cũng đang thích nghi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tục Trú tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tục Trú, truyện Tục Trú , đọc truyện Tục Trú full , Tục Trú full , Tục Trú chương mới