Diệp Hoài không mấy bất ngờ với sự xuất hiện của An Ca.
Dù sao vào mấy dịp này nàng không ra ngoài mới là chuyện lạ.
Điều khiến hắn bất ngờ là tại sao nàng lại chạy nhanh như vậy, giống như đang trốn ai đó.
Hắn chưa kịp hỏi đã bị An Ca kéo tay chạy ra ngoài.
Bởi vì nàng nhìn thấy bóng dáng Tề Nhược và Mộc Trà Trà vừa bước ra khỏi phòng, cho nên nàng không nghĩ nhiều, lập tức kéo Diệp Hoài đi.
Sau khi hai người rời khỏi Thủy Hương Lâu, đến một con hẻm nhỏ, nàng mới dừng lại thở.
Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài, cười gượng nói với hắn:
"Thật ngại quá, lúc nãy gấp quá nên không nghĩ được nhiều, trực tiếp kéo huynh đến đây luôn."
"Sao cô lại gấp gáp như vậy? Không phải là làm chuyện xấu gì rồi đó chứ?"
"Huynh nghĩ sao?"
Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, An Ca đứng thẳng người, ung dung bước đi.
Cứ tưởng Diệp Hoài đã trở về Thủy Hương Lâu, hoặc là đi đường khác.
Nào ngờ khi quay đầu, lại thấy hắn ở phía sau nàng.
An Ca cảm thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi hắn:
"Huynh đi theo ta làm gì?"
"Bảo vệ cô.
Nếu cô thật sự làm chuyện xấu gì đó, ta sẽ độ lượng giúp đỡ cô chạy trốn."
Không ngờ trên đời còn có người đi giúp người xấu chạy trốn nữa
À không phải, nàng không phải người xấu, không thể nghĩ bản thân là người xấu được
"Ta nói, mình trốn nhà đi chơi, nên mới phải chạy như vậy, huynh tin không?"
Nàng cũng không hy vọng hắn tin, dù sao nàng cũng không làm việc xấu, không tự thẹn với bản thân là được.
Nhưng mà Diệp Hoài lại gật đầu, khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng.
Không ngờ ở đây vẫn có người nguyện ý tin nàng.
Diệp Hoài đi lên phía trước, quay mặt đối diện với cô "Hôm nay xem như cô may mắn, gặp được ta, ta dẫn cô đến vài nơi, bảo đảm cô sẽ thích."
"Thật à?"
"Thật.
Không phải đã nói rồi sao, bằng hữu có phúc cùng hưởng.
Hôm nay ta dẫn cô đi hưởng phúc."
Có người dẫn đường thì dại gì mà không đi chứ.
Nàng cùng Diệp Hoài sánh vai nhau dạo phố.
Bên ngoài đúng là náo nhiệt, có tổ chức chơi đố chữ, diễn xiếc, múa lân...!An Ca tham gia chơi đố chữ, nhờ sự giúp đỡ của Diệp Hoài, nàng giải được hai câu đố khó, thắng được 10 đồng.
Có tiền rồi nàng vui vẻ khoe với hắn, còn muốn mời hắn đi ăn:
"Tết Nguyên tiêu phải ăn bánh trôi.
Đi, ta mời huynh ăn bánh trôi."
Hai người đến một hàng bánh trôi mua hai bát.
Bánh trôi vừa trắng vừa tròn vừa mới nấu xong, hương thơm tỏa ra quanh quẩn chóp mũi.
"Ăn thôi!"
An Ca bắt đầu ăn.
Mùi vị thanh ngọt trong miệng khiến nàng cảm thấy rất hài lòng.
Không tệ, ít nhất thì cũng có chút không khí của Tết Nguyên tiêu.
Thấy Diệp Hoài im lặng không nói, nàng liền hỏi hắn:
"Có ngon không?"
"Ngon lắm."
Nàng tươi cười với hắn, đôi mắt híp lại.
Nụ cười của An Ca rất đẹp, có tác dụng chữa lành.
Mỗi lần gặp chuyện khó, nàng đều nhớ lời mẹ dặn, phải tươi cười, tinh thần thoải mái thì mới có thể giải quyết vấn đề ổn thỏa.
Sau khi ăn xong, hai người lang thang trên phố, xem cái này, nhìn cái nọ.
Mọi thứ ở đây đều mới lạ, thu hút được An Ca.
Mỗi lần nhìn thấy thứ gì thú vị, nàng đều kéo tay Diệp Hoài xem cùng.
Hắn cũng rất phối hợp mà phụ họa theo nàng.
Diệp Hoài nhìn thấy một chỗ bán đèn hoa đăng, liền nắm lấy tay nàng dẫn đi "Ta dẫn cô đi thả đèn."
"Được, ta thích nhất là thả đèn đó."
Diệp Hoài mua hai chiếc đèn, cho nàng một chiếc.
Hắn đưa giấy và bút cho nàng, bảo nàng viết tâm nguyện vào giấy rồi thả đèn.
Nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức viết mấy chữ vào giấy.
Bây giờ nàng chỉ có một tâm nguyện là sớm được về nhà.
Nàng viết xong ngẩng đầu lên, thấy Diệp Hoài vẫn đang cặm cụi viết, nàng lén nhìn thử, nhưng bị hắn che đi:
"Đừng nhìn, nhìn rồi thì tâm nguyện sẽ không thành sự thật nữa."
Nhỏ nhen như vậy
Không cho nhìn thì nàng không nhìn nữa.
An Ca gấp lại tờ giấy của mình bỏ vào chiếc đèn, sau đó đi thắp đèn rồi thả xuống sông.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới