Cả một đêm bận rộn, cuối cùng đến sáng An Ca đã tỉnh giấc.
Nàng vừa động đậy, Phù Cừ đã nhìn thấy, vội đến hỏi nàng:
"Tiểu thư, người có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Nàng lắc đầu, chống tay muốn ngồi dậy.
Phù Cừ nhanh tay đỡ nàng ngồi, để nàng dựa vào đầu giường.
An Ca nhìn bản thân hiện tại không chút sức lực, nhớ lại chuyện đêm qua.
Đêm qua đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu nàng không cố gắng lết thân xác này xuống giường, e rằng bây giờ chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi.
"Ta bị làm sao vậy?"
"Thái y nói, người bị trúng độc hạnh nhân, cũng may không nhiều, nên không ảnh hưởng đến tính mạng."
"Là hạnh nhân đắng sao?"
"Sao người biết?" Phù Cừ ngạc nhiên vì nàng biết chuyện này
"Có nghe qua."
Cái này cũng không có gì khó, lên mạng tìm hiểu chút là biết thôi.
Hôm qua cũng là bản thân sơ suất, biết rõ độc hạnh nhân không dùng kim bạc thử được, vậy mà vẫn ăn.
Sống yên lành lâu quá rồi, quên mất phải đề phòng người khác.
An Ca ngẩng đầu nhìn khắp phòng, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mình Phù Cừ.
Nàng nhìn Phù Cừ, giọng nói thều thào hỏi:
"Hạm Đạm đâu?"
"Muội ấy đang sắc thuốc.
Cả đêm qua muội ấy khóc đến hai mắt sưng lên, mới sáng sớm thì liền chạy ra ngoài mua thuốc rồi tự mình sắc mới yên tâm."
Nghe đến việc Hạm Đạm khóc đến sưng mắt, An Ca lại lo lắng.
Đây cũng đâu phải lỗi của nàng ấy, đâu cần phải tự trách như vậy.
Hạm Đạm cẩn thận bưng chén thuốc vào phòng.
Nàng đặt chén thuốc lên bàn, quay đầu thấy An Ca đang nhìn mình, nàng vội đến bên giường quỳ xuống tạ lỗi.
Hạm Đạm gục đầu lên tay nàng, khóc nấc lên, nói cũng không rõ ràng:
"Tiểu thư, muội...!xin lỗi, muội xin lỗi.
Đều tại...!tại muội sơ suất, mới xảy ra chuyện này.
Muội..."
"Nha đầu ngốc..." An Ca không để Hạm Đạm nói tiếp, nói nữa sẽ khóc đến ngất xỉu mất "Không phải lỗi của muội, đừng khóc nữa.
Ngoan nào, đừng khóc!"
An Ca phải an ủi mãi Hạm Đạm mới nín khóc.
Nàng ấy ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn nàng.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe, y như con thỏ nhỏ vậy, cũng đáng yêu lắm.
An Ca lau nước mắt cho Hạm Đạm, xoa má nàng an ủi.
Phù Cừ bên cạnh không nhịn được, đôi mắt cũng đã đỏ.
Hai tỷ muội này có thể không lanh lợi như người khác, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa, đây mới là cái tốt của người làm nô tỳ.
An Ca sau khi uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một chút, cơ thể mới dần hồi phục, tuy nhiên vẫn còn yếu, chưa thể dùng sức nhiều.
Sau khi dùng cơm xong, Hạm Đạm lại mang vào một chén thuốc nữa.
An Ca nhìn chén thuốc nước màu đen, mùi vị đắng sộc thẳng vào mũi, khiến nàng có chút buồn nôn.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới