"Tiểu thư, đã bắt được người rồi."
Buổi sáng An Ca vừa mới thức dậy, vẫn còn đang trang điểm thì Đan Chỉ đi vào báo tin.
Nàng mặc kệ cây trâm đang cài bị rơi xuống đất, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Tam đã ở bên ngoài chờ sẵn, bên cạnh là một nô tỳ thân hình gầy yếu đang quỳ bên dưới run cầm cập.
Phù Cừ nhìn qua dung mạo của người kia, nói với An Ca cảm thấy có chút quen mắt.
Vừa thấy nàng, nô tỳ đó đã vội van xin:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ vô tội, nô tỳ không biết gì hết, xin thiếu phu nhân tha mạng."
"Trương Tam, bắt được nàng ta ở đâu?"
"Bẩm tiểu thư, là đêm qua bắt được ở cửa sau.
Cô ta cầm theo tay nải định bỏ trốn."
Sau khi nghe Hạm Đạm nói ra tất cả mọi chuyện, nàng biết người kia vẫn còn đang trong phủ.
Vì vậy nàng đã bảo Trương Tam âm thầm mai phục trong phủ, xem có kẻ nào đáng nghi không.
Sau đó nàng cố ý đến tìm Triệu Huyên, nói với bà bản thân đã tìm ra kẻ chủ mưu, nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói.
Quả nhiên người có tật giật mình, chỉ mới như vậy đã sợ hãi muốn bỏ trốn rồi.
"Nếu chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy tại sao ngươi phải nửa đêm cầm theo tay nải rời đi chứ?"
An Ca từ từ đi lại gần nàng ta, khí thế bức người.
Từ lúc xuyên không đến đây, nàng luôn giữ hình tượng hiền dịu trong mắt mọi người.
Nhưng trải qua chuyện này, nàng biết bản thân phải cứng rắn thật nhiều, như vậy mới không bị người khác bắt nạt.
Nô tỳ kia sợ hãi, nhưng cũng rất cứng miệng "Người nhà nô tỳ bị bệnh nặng, nô tỳ phải trở về xem sao."
"Vậy sao? Vậy ngươi đã xin phép chưa? Ngươi đã xin ai, ai duyệt cho ngươi đi?"
"Nô tỳ...!nô tỳ đã báo với Lưu ma ma."
Lưu ma ma chính là nô tỳ trưởng sự trong phủ.
Bình thường những việc quản lý trong phủ đều do bà lo liệu.
Lưu ma ma là người trong cung, được gả theo Triệu Huyên đến, vì vậy rất được tín nhiệm.
"Vậy sao? Vậy chúng ta đến tìm Lưu ma ma đối chất, ngươi thấy sao?"
Nghe đến hai chữ "đối chất", nàng ta liền không dám nói nữa.
Rõ ràng là sợ đến run rẩy, còn tỏ ra bản thân cây ngay không sợ chết đứng.
Trình độ diễn xuất kém cỏi như vậy cũng dám nói dối, thật là không sợ chết mà.
"Trương Tam, đem nàng ta đến chỗ mẫu thân."
"Dạ, tiểu thư."
Trương Tam bắt nô tỳ kia đứng dậy, kéo đến chỗ Triệu Huyên.
"Gọi Tỏa Nhi đến, cùng chúng ta đi đến chỗ mẫu thân."
"Dạ, tiểu thư."
Ngày hôm nay, nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, cứu được Hạm Đạm ra.
Nô tỳ kia quỳ ở bên dưới vẫn đang cứng miệng biện hộ cho mình.
Triệu Huyên đã cho gọi Lưu ma ma và đưa Hạm Đạm đến đối chất.
An Ca không thèm nghe những lời biện hộ của nàng ta, toàn mấy lời sáo rỗng.
Khi Hạm Đạm đến, đã nói người bản thân gặp đúng là nàng ta, nàng ta vẫn chối đây đẩy.
Lưu ma ma đến rồi, nàng ta đã ngay lập tức nắm vạt váy của bà khóc lóc:
"Lưu ma ma, xin hãy làm chủ cho nô tỳ."
Lưu ma ma phớt lờ nàng ta, hành lễ với Triệu Huyên "Phu nhân, thiếu phu nhân."
Triệu Huyên cho người miễn lễ rồi nói "Được rồi, Lưu ma ma, thiếu phu nhân có vài lời muốn hỏi bà, bà phải trả lời thành thật."
"Dạ, xin thiếu phu nhân cứ hỏi."
An Ca chỉ vào nô tỳ kia hỏi "Lưu ma ma, người đó, bà biết không?"
Lưu ma ma liếc mắt nhìn người kia một cái, sau đó trả lời "Nàng ta là Tiểu Tán, là nô tỳ ở phòng bếp."
Thì ra là nô tỳ phòng bếp, đúng là dễ hành động hơn nhiều.
"Lưu ma ma, nàng ta nói nửa đêm cầm theo tay nải rời đi, là vì trong nhà có người bị bệnh, đã xin qua ma ma, xin hỏi, có phải là thật không?"
"Chuyện này, đúng thật là có.
Nhưng..."
Lưu ma ma nói được giữa chừng thì ngừng, ánh mắt ái ngại nhìn nàng.
Nàng đương nhiên cũng nhận ra điều này.
Quả nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng nàng cũng đâu có ngốc đến mức không chuẩn bị gì mà đến.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới