Sau lời nói của nàng, Triệu Huyên đã triệt để tức giận, đuổi nàng ra ngoài.
Bà nói đây là chuyện của hai nhà, không thể chỉ một mình nàng quyết định.
Nếu muốn hai nhà cũng giải quyết, vậy thì nàng sẽ cho bà toại nguyện.
Trước khi trở về phủ tướng quân tìm phụ mẫu, nàng đã đi gặp Tỏa Nhi.
Bước vào căn phòng tối tăm đầy bụi, nàng không tự chủ mà hắt xì một cái.
Tỏa Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không còn sự cung kính thường ngày, thay vào đó là căm hận.
Nàng ta nhếch miệng cười, mỉa mai nói với nàng:
"Thiếu phu nhân, người bình thường đều sống trong nhung lụa, sao hôm nay lại hạ mình đến chỗ này thăm nô tỳ vậy?"
"Hỗn xược..."
Phù Cừ mắng nàng ta một tiếng, nhưng An Ca đã ngăn lại.
Bây giờ nàng ta giống như một kẻ điên, có mắng cũng vô ích.
Quả thật, Tỏa Nhi không thèm quan tâm đến lời của Phù Cừ.
Đan Chỉ lấy một cái ghế, lau sạch rồi đỡ nàng ngồi xuống.
An Ca nhìn Tỏa Nhi đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, nhưng cơ thể vẫn còn rất dẻo dai.
Chút khổ này của nàng ta, có đáng gì so với những thứ Hạm Đạm phải chịu.
"Tỏa Nhi, ta cũng sắp rời khỏi đây rồi, giữa chúng ta không nhất thiết phải như vậy.
Ngươi là người của Tề phủ, ta không có quyền xử tội ngươi, chuyện này để mẫu thân làm đi.
Ta chỉ muốn hỏi một câu, tại sao phải làm như vậy?"
Tỏa Nhi như phát điên, cười thật lớn "Thiếu phu nhân nói gì nô tỳ không hiểu.
Người hại người không phải là Hạm Đạm sao? Người đến đây tìm nô tỳ có ích gì?"
"Đừng giả vờ nữa."
Nàng ném một cái túi thơm đến trước mặt Tỏa Nhi.
Cái này là nàng theo lời Hạm Đạm tìm được trong kho.
"Ta đã đem cho đại phu xem qua, tất cả những cái này, đều có xạ hương bên trong."
Tỏa Nhi nhìn xuống túi thơm bên cạnh, rồi cười như điên như dại.
Nàng ta đứng lên, lảo đảo đi về phía nàng.
Phù Cừ sợ nàng ta sẽ gây bất lợi cho nàng, liền đứng chắn phía trước.
"Ta cũng chẳng muốn diễn kịch nữa.
Đều là ta làm đó.
Ngươi có biết lý do vì sao không? Vì ta căm ghét ngươi, ta hận ngươi.
Ta hầu hạ thiếu gia từ nhỏ, bưng trà rót nước, trải giường kê gối, đều là ta làm.
Ta không mong thiếu gia để ý đến ta, chỉ mong được hầu hạ ngài ấy cả đời.
Nhưng ngươi..."
Tỏa Nhi chỉ tay vào nàng, ánh mắt căm hận như muốn xé xác nàng ra
"Từ khi ngươi gả vào phủ, ta không có ngày nào được yên cả.
Ngươi nói với phu nhân, đổi hết tất cả nô tỳ hầu hạ.
Ta vô cớ bị đuổi ra ngoài, lại bị đẩy đến chỗ ngươi.
Từ một nô tỳ nhất đẳng, trở thành một kẻ không ai ngó ngàng đến.
Ngay cả một nô tỳ quét dọn cũng có thể cười nhạo ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới