An Ca nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không thể nào ngủ được.
Nàng đếm cừu vẫn không thể nào vào giấc được.
Ngủ không được, lại bất giác nghĩ đến Triệu Quân Hoài.
Lúc đó, hắn đưa nàng đi dạo khắp nơi.
Một bên vừa đi tìm Thượng Quan Lâm và Triệu Uyển Ngưng, một bên để nàng được chơi thỏa thích.
Hắn ở bên cạnh vẫn luôn bảo vệ nàng khỏi sự va chạm của mọi người.
Hắn đối xử tốt với nàng như vậy, khiến nàng rất e ngại.
Trước đó đã nói sẽ không gặp lại nữa, vậy mà bây giờ cả hai lại đi cùng nhau.
Nàng vừa mới hòa ly, nếu bị bắt gặp đi cùng người đàn ông khác, bị đồn ra ngoài liệu có bị người ta dè bỉu không? Nàng thì không sao, nhưng danh tiếng của phủ tướng quân sẽ bị ảnh hưởng.
"An Ca, cô có muốn thả đèn không?"
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì Triệu Quân Hoài lại lên tiếng kéo nàng trở về thực tại.
An Ca nhìn hắn rồi lại nhìn sang sạp bán đèn hoa đăng.
Đã rất lâu rồi nàng chưa thả đèn, chi bằng thả một cái, cầu bình an cho bản thân, gia đình và phủ tướng quân vậy.
"Đi thôi!"
An Ca đi đến sạp, lựa một cái hoa đăng ưng ý nhất, định trả tiền thì đã bị Triệu Quân Hoài nhanh tay trả trước.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền cười nói với nàng:
"Mau viết nguyện vọng của cô rồi thả đi.
Đợi lát nữa mà đông thì không thả được nữa đâu."
An Ca cầm lấy bút và giấy, viết vài dòng lên đó rồi bỏ vào đèn.
Lúc nàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hắn đang nhìn vào tờ giấy của mình, vẻ mặt kỳ lạ hỏi:
"Chữ cô viết sao lại kỳ lạ vậy, có chữ ta đọc hiểu, có chữ không?"
An Ca lúc này mới nhớ ra, chữ viết của thời hiện đại đã cải tiến nhiều so với cổ đại, vì vậy hắn không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Bình thường nàng giao tiếp với người khác đều là nói chuyện, không viết thư, cho nên mới không có ai để ý đến điều này.
"Nếu ta nói, ta không phải là người ở đây, vương gia tin không?"
Hắn nhíu mày thắc mắc "Cô không phải là Thượng Quan tiểu thư sao?"
"Bỏ đi, có nói ngài cũng không hiểu."
An Ca nói xong thì xoay người đi đến bên bờ hồ.
Triệu Quân Hoài cầm đèn đi theo phía sau nàng nói:
"Tuy ta không hiểu, nhưng lời cô nói ta đều tin."
"Sao ngài có thể tin tưởng một người lạ vậy chứ?"
"Cô đâu phải người lạ, cô là bằng hữu của ta mà."
An Ca dừng bước chân, bàn tay vô thức siết lại.
Nàng đã cố tình tránh né hắn, làm ra vẻ ghét bỏ hắn như vậy, vậy mà hắn vẫn xem nàng là bằng hữu.
Hắn càng làm như vậy, càng khiến nàng cảm thấy có lỗi với hắn.
An Ca ngồi xuống thắp đèn cho hoa đăng, sau đó thả xuống nước, để đèn mang theo nguyện vọng của nàng xuôi theo dòng nước.
Triệu Quân Hoài cũng nhanh chóng thả đèn xuống, bên cạnh nàng chắp tay cầu nguyện.
Nàng mở mắt ra, nhìn sang hắn.
Không biết hắn cầu nguyện điều gì mà lại tập trung như vậy.
Khi hắn mở mắt ra, nàng liền chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Hắn không để tâm đến chuyện này, cẩn thận đỡ nàng dậy, sau đó hỏi:
"Cô cầu nguyện điều gì?"
"Gia đình bình an, bản thân vui vẻ.
Còn vương gia?" An Ca hỏi lại hắn như một phép lịch sự, cũng là tò mò hắn cầu nguyện điều gì
"Ta cầu nguyện cho mẫu phi ở trên trời kiếp sau được hạnh phúc, cầu nguyện cho Hiền phi, bát đệ và ngũ muội bình an.
Còn có..." Ánh mắt hắn chuyển sang nàng "An Ca sẽ được hạnh phúc."
Triệu Quân Hoài rất biết cách khiến nàng cảm động.
Rõ ràng bản thân luôn tự nhủ rằng không được nghĩ đến hắn, nhưng khi nghe tin hắn gặp nguy hiểm, nàng liền lo lắng.
Khi nghe hắn cầu nguyện cho mình, không nhịn được mà cảm động rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới