Sau khi biết được Tô Tuyên chính là người xuyên không đến, An Ca luôn tìm cách để gặp lại y.
Khó khăn lắm mới tìm được người giống mình, phải nắm bắt cơ hội này, tìm đường về nhà.
Nàng cảm thấy hiện tại ở đây đã không ổn rồi.
Triệu Quân Hoài bám riết không buông, bây giờ lại có thêm Triệu Quân Hạo để mắt đến nàng.
Nàng phải về nhà, "phần phước" này, ai muốn lấy thì lấy đi, nàng xin phép chê.
Dạo gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi nữa rồi.
Nàng ở trong phòng có đốt than, mặc mấy lớp áo vẫn cảm thấy lạnh, người run cầm cập.
Năm nay vậy mà còn lạnh hơn cả năm ngoái, không biết làm sao để vượt qua mùa đông này nữa.
An Ca đang ngồi xem lại sổ sách của tiệm vải, đột nhiên hắt hơi một cái.
Phù Cừ bên cạnh nghe tiếng, vội rót một ly trà nóng đưa cho nàng, nói:
"Thời tiết năm nay lạnh hơn mọi năm, tiểu thư cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh."
"Có bị cảm hay không ta đâu có kiểm soát được."
Nàng thổi thổi vài cái rồi uống hết tách trà.
Trời lạnh như vậy mà uống trà nóng, cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Nàng lại tiếp tục xem sổ sách, đột nhiên một trận gió lạnh thổi vào khiến nàng rùng mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tuyết lại bắt đầu rơi rồi.
An Ca kéo cao cổ áo lên, xoa hai tay vào nhau, bảo Phù Cừ đem chậu than để gần lại một chút.
Hạm Đạm bưng một cái chén vào đặt lên bàn.
Nàng vừa ngửi mùi liền biết, đây là sữa đậu nành.
Đây là Thẩm Như Ý đã dặn dò người hầu ra ngoài mua ít đậu nành về để nấu sữa, dùng trong mùa lạnh này rất tốt.
Hạm Đạm bưng chén sữa còn nóng, vừa đặt lên bàn là áp hai tay vào tai ngay, nói với nàng:
"Tiểu thư, phu nhân dặn dò người phải uống hết.
Phu nhân nhớ tiểu thư thích uống ngọt, cho nên đã bỏ ít đường vào."
"Được, để một lát rồi ta uống."
"Tiểu thư, nhân lúc còn nóng nên uống mới tốt."
"Được, được, ta uống."
Hai tỷ muội bên cạnh cứ càm ràm mãi khiến nàng nhức hết cả đầu.
Nàng bưng chén sữa đậu nành lên, thổi thổi vài cái rồi uống cạn một hơi.
Uống xong cơ thể cũng ấm hơn nhiều.
"Dễ chịu quá."
Nàng vừa dứt câu thì lại hắt hơi thêm cái nữa.
Hạm Đạm nhìn sang Phù Cừ rồi nhìn nàng nói:
"Xem ra tiểu thư bị cảm.
Muội đi bẩm báo với phu nhân mời đại phu cho người."
"Mời thái y đi." Phù Cừ bên cạnh đề xuất
Từ sau khi hai cha con Thượng Quan gia thắng trận trở về, Hoàng thượng đã ban đặc ân, sau này Thượng Quan gia được sử dụng thái y, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi.
"Ồ, đúng rồi, thái y y thuật cao minh, nên mời thái y."
An Ca bĩu môi, đâu phải thái y nào cũng y thuật cao hơn đại phu đâu.
Có những người được mệnh danh là "Hoa Đà tái thế", nhưng họ không màng danh lợi, cứ ở nhân gian chữa bệnh cho dân chúng.
Tuy không thu nhập được bao nhiêu, nhưng họ nhất quyết không nhập cung làm quan.
Nhưng mà hình như đây là cơ hội tốt cho cô.
Không phải Tô Tuyên cũng là thái y sao, vậy chi bằng mời hắn đến chữa bệnh, sẵn tiện hỏi hắn vài vấn đề.
Trước khi Hạm Đạm rời đi, nàng đã kịp gọi nàng ấy lại:
"Hạm Đạm, nếu muốn gọi thái y, vậy nhờ Tô thái y đi."
"Sao lại không gọi Chu thái y ạ? Ngài ấy có kinh nghiệm lâu năm ở Thái y viện, không tốt hơn Tô thái y sao?"
"Hửm?"
An Ca nghiêm mặt nhìn Hạm Đạm, lập tức Hạm Đạm im miệng, gật đầu rồi chạy đi tìm phu nhân.
Phù Cừ cũng cảm thấy khó hiểu, bạo dạn hỏi nàng:
"Tiểu thư, sao người lại gọi Tô thái y mà không gọi Chu thái y?"
"Hai tỷ muội các người, từ khi nào học được tính nhiều chuyện rồi vậy?"
An Ca liếc mắt nhìn Phù Cừ, nàng ấy lập tức cúi đầu.
Phù Cừ không biết tiểu thư nhà mình hôm nay tâm trạng tại sao lại không tốt.
Bình thường đều cười đùa với bọn họ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới