An Ca nhìn người vừa nói, vậy mà lại là Tề Nhược.
Hắn không an phận ở trong đó giao lưu cùng mấy vị đại nhân, đến đây làm gì chứ?
Triệu Uyển Ngưng nhìn thấy Tề Nhược hết sức ngạc nhiên thốt lên:
"Biểu ca, huynh ra đây làm gì?"
"Ta chỉ đi dạo thôi, vô tình bắt gặp công chúa và Thượng Quan tiểu thư ở đây nên đến chào hỏi."
An Ca nhếch miệng cười một cái.
Tuy rằng chán ghét, nhưng nàng vẫn giữ phép lịch sự chào hắn một tiếng:
"Tề thiếu gia, à không, hiện tại nên gọi là Thị lang đại nhân rồi."
Tề Nhược vừa nghe hai chữ "đại nhân", liền ngẩng cao đầu tự đắc.
Từ trước đến nay mọi người đều xem hắn là một tên vô dụng, chỉ nhờ vào chức Thái sư của phụ thân và địa vị trưởng công chúa của mẫu thân mà nhận được sự kính nể của người khác.
Bây giờ hắn đã tự mình lập công, trở thành Hộ bộ Thị lang, nhận được sủng ái của Hoàng thượng.
Nhưng trong mắt nàng, hắn vẫn mãi là tên vô tình phụ bạc mà thôi.
Triệu Uyển Ngưng bị hắn đuổi khéo, không thể không rời đi.
An Ca không muốn cùng hắn ở một chỗ nên tìm cách rời đi.
Nào ngờ còn chưa đi được đã bị hắn giữ lại:
"Tiểu thư xin dừng bước, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư."
An Ca không hề quay đầu, lời nói ra cũng thể hiện được sự thờ ơ của nàng "Tề đại nhân, giữa ta và ngài không có gì để nói cả.
Cáo từ!"
"Thời nhi, nàng thật sự tuyệt tình như vậy sao?"
Nghe đến hai chữ "tuyệt tình", trái tim nàng quặn thắt.
Nàng không phải đau vì lời hắn nói, mà đau cho tấm lòng của Thượng Quan Thời Ca.
Nàng ấy từng vì hắn mà hy sinh tất cả, hắn lại tuyệt tình gạt bỏ hết tình cảm của nàng, giờ đây hắn có tư cách gì nói người khác như vậy.
"Tề Nhược, hai chữ "tuyệt tình" này, dành cho ngài không phải sẽ thích hợp hơn sao? Thượng Quan Thời Ca một lòng một dạ với ngài, ngài lại xem như không thấy.
Mộc Trà Trà vì ngài cam tâm làm thiếp, vì ngài chịu nỗi đau sinh con, đến lúc chết ngài vẫn không cho nàng ấy một ánh mắt, tang lễ chỉ làm qua loa, sau đó đem ra ngoại thành chôn cất.
Tề Nhược, ngài lấy tư cách gì nói với ta hai chữ "tuyệt tình"."
Tề Nhược đột nhiên bị mắng, cả người cứng đờ.
Hắn vốn nghĩ rằng, Mộc Trà Trà không còn nữa, hắn và nàng có thể nối lại tình xưa, lần nữa làm phu thê.
Hoá ra nàng không phải hận Mộc Trà Trà, mà là hận hắn.
"Nàng ghét ta đến vậy thì thôi vậy.
Mẫu thân đã chọn cho ta một thê tử, là con gái của Vĩnh Bình hầu.
Cô gái ấy tuy xinh đẹp, nhưng không hiền dịu như nàng, ta chỉ sợ cuộc sống của Vĩnh nhi sau này sẽ chịu khổ vì đích mẫu."
Vĩnh nhi mà hắn nói, chính là con trai của hắn và Mộc Trà Trà.
Mặc dù là trưởng tử, nhưng suy cho cùng vẫn là con thiếp.
Nếu sau này đích thê sinh được con trai, cuộc sống của Vĩnh nhi chắc chắn không suôn sẻ.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng không thể cứu được đứa trẻ này, chỉ mong nó sẽ bình an vượt qua khổ nạn.
An Ca không nói thêm lời nào, rời khỏi đây trước khi bị người khác nhìn thấy lại bàn tán lung tung.
Nhưng vừa đi được vài bước lại gặp phải người không nên gặp.
Hôm nay là ngày hạn của nàng hay sao mà toàn gặp mấy nhân vật tai to mặt lớn thế này?
"Thỉnh an Thái tử điện hạ." An Ca quỳ xuống hành lễ với người trước mặt
"Thượng Quan tiểu thư không cần đa lễ."
Triệu Quân Hạo đưa tay định đỡ nàng dậy, nhưng An Ca đã nhanh chóng né đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tuế Nguyệt Như Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuế Nguyệt Như Ca, truyện Tuế Nguyệt Như Ca , đọc truyện Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca full , Tuế Nguyệt Như Ca chương mới